CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 241

Sau khi hai ông cháu rời khỏi, cô thất thần ngồi xuống trường
kỷ. Rõ ràng chân cô đang run, hơn nữa mặt cũng nóng bừng.

Cuối tuần, cô kể sự việc với mọi người. Điện thoại là sự sống,
cũng là nguồn oxy duy nhất của cô. Xem ra, nếu hai phút không
liên lạc với người khác, cô sẽ khó thở. Cô bắt đầu gấp quần áo,
nhưng bỗng nhiên, chẳng biết tại sao, cô lại gọi điện cho chị cả.
“Em không biết phải làm sao, Donna. Em sống sao đây? Những
ngày tháng này em biết sống sao? Anh ấy là cuộc sống của em!”.

Donna bảo mọi chuyện sẽ dần nguôi ngoai thôi: “Pauline, chớp
mắt chị sẽ quên ngay những gì em nói với chị, vì sáng sớm mai
hai đứa lại trở về bên nhau như trước đây”.

“Chị nghĩ thế sao?”, Pauline hỏi. Cô vui lên, sau khi cúp điện
thoại, cô thu dọn máy rửa chén bát. Nhưng cô lại bắt đầu gọi
điện cho Katie Vilna trong bếp, kể cho cô ấy nghe sự việc.

Katie nói: “Ồ, Poll. Sao anh ấy lại như thế?

Ồ, đúng là kẻ xấu xa! Hai bạn kết hôn rồi mà!”.

“30 năm rồi!”, Pauline vừa nói vừa vén tay áo lau nước mắt.

“30 năm! Tưởng tượng mà xem! Đến nước này, bạn không nên
nói thế, anh ấy luôn giả nhân giả nghĩa. Bạn biết không? Ôn hòa,
bình tĩnh và tốt bụng, chẳng còn ai trông tốt hơn anh ấy đâu.
Mình không hiểu sao bạn chịu đựng được lâu thế. Lần kết hôn
lâu nhất của mình chỉ có 4 năm, lần thứ hai với Harold, ba lần
cuối và nửa lần gần đây mình có thể đếm trên đầu ngón tay!”.

“Nhưng... Harold...”, Pauline gần như khóc thành tiếng. Harold
và Michael là hai người khác nhau, cô muốn nói như thế nhưng
không đủ can đảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.