CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 306

“Họp? Hôm nay là thứ bảy mà! Chẳng phải thứ bảy con không
cần đi làm sao?”.

“Thường là thế, nhưng nếu hôm nay chúng con không tăng ca,
đến thứ hai sẽ có khối người bị đuổi khỏi nhà họ đang thuê, thế
nên...”.

“Ồ, được, được rồi, vậy con đi mau đi”. Nói xong Pauline gác máy.

Khó khăn của bà bây giờ vẫn chưa đến mức làm trễ nãi công việc
của Karen.

Không tắm, không gội đầu, tức giận, bụng đói, Pauline bực dọc
lục tìm áo lót trong ngăn tủ áo. Vào những lúc này, Pauline rất
nhớ Lindy. Trong ba đứa con của bà, Lindy là đứa giàu lòng cảm
thông nhất, nhạy bén nhất, và cũng là đứa khi mẹ nhờ việc gì là
nó làm ngay. Ngược lại, Karen quá say mê công việc; George
sống hoàn toàn dưới sự kiểm soát của Sally. Nhìn mà xem:
chúng quả là những đứa con làm ta buồn và thất vọng!

Có người nói với Pauline sống một mình là việc rất khó khăn, vì
nó không chỉ phức tạp mà thậm chí rất đau khổ, vì thế cần có
lòng nhẫn nại. Mỗi lúc thế này, Pauline luôn trả lời: “Đùa à? Tôi
là mẹ của ba đứa con đấy!”.

Pauline mặc một chiếc quần ống rộng, rồi tròng một chiếc áo
thun vào. Bao nhiêu năm qua, bà luôn giữ kiểu tóc ngắn bồng
bềnh, nhưng vì sáng nay không tắm, nên tóc áp sát trên da đầu,
trông bà như một thầy tu. Bà cau mày đứng trước gương, chải
nhẹ mái tóc, cố gắng làm nó trông tự nhiên.

Pauline đã 64 tuổi, nhưng bà chưa từng ngạc nhiên hoặc cảm
thán trước điều này. Với bà, 64 dường như là tuổi của người
khác, chẳng liên quan gì đến mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.