CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 310

xem như chưa xảy ra. Đấy chính là tính cách của ông ấy, nên ông
chỉ có thể sống chung với Anna, người lúc nào cũng trông u ám.

Pauline phải thừa nhận rằng mình vẫn còn ác cảm với Anna.

Khi chuông cửa reo, Pauline tưởng George đích thân đến, nhưng
thật ra là một công nhân thường ghé ngang đây vào mùa xuân
và mùa hè mỗi năm. “Bà cần tôi vệ sinh máng nước không ạ?
Nơi đó phải nói là bừa bộn vô cùng”. Nhưng Pauline từ chối,
“Không, cám ơn, tôi không cần đâu. Về lý tôi có một thợ lợp mái,
anh ta sẽ làm những công việc đó”.

“Về lý?”, người đó nói xong cười rộ lên. Anh quay người gọi đứa
trẻ khoảng mười mấy tuổi đang lóng ngóng bên đường: “Này,
máng nước của bà đây theo lý đã được vệ sinh rồi!”.

Thế là, Pauline ngại không dám hỏi anh về vấn đề máy nước
nóng, vốn dĩ bà định làm thế khi vừa nhìn thấy người công
nhân đó. Nhưng bây giờ, bà đành làm ra vẻ nhã nhặn, nói một
câu “cám ơn” rồi đóng cửa lại.

Pauline trở thành một bà lão nông cạn, làm bộ làm tịch từ lúc
nào thế?

Có trời mới biết anh thợ lợp mái ở đâu? Tháng 12 năm ngoái lẽ
ra anh ta phải đến! Thời đại bây giờ, quả thật chẳng thể trông
mong vào ai cả!

Pauline lại gọi cho George, lần này nhà George chẳng ai nghe
điện thoại. Bà lại gọi cho cô hộ lý làm chung văn phòng. Hình
như chồng cô làm ở công ty tu sửa bếp, nhưng chắc chẳng liên
quan gì đến máy nước nóng? - nếu Pauline nhớ không nhầm -
kết quả, nhà họ cũng chẳng ai nghe máy. Mọi người đều đi tìm
niềm vui rồi, hôm nay quả là ngày cuối tuần dành cho những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.