CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 336

Cuối cùng Pauline cũng bình tĩnh lại: “Chắc sẽ rất khó khăn với
anh, chị ấy không ở đây em cũng thấy rất buồn”. Sau đó Pauline
lại nói những lời an ủi Dun, nhưng ý nghĩ của bà lại quay cuồng
ở một nơi khác, bà lau nước mắt, gấp khăn tay lại, bắt đầu từ từ
ăn món bánh kem thịt cua, cải bắp và đậu.

Lúc Dun tiễn Pauline đến cửa nhà, bà mời ông vào nhà ngồi
chơi. Thực tế, Pauline rất sợ vào căn nhà trống trải này một
mình. Bà bèn nói với Dun: “Anh vào nhà chơi chút nhé? Nhà em
vẫn còn một ít bột cacao”. Pauline đoán chắc Dun thích uống
thứ này.

“Bột cacao?”, ông nói: “Loại xay bằng tay sao?”.

“Vâng, hoàn toàn bằng thủ công”.

Thật ra bột cacao trong nhà là loại tan nhanh, nhưng ông sẽ
chẳng nhận ra đâu.

Pauline mời Dun vào ngồi trên ghế salon ở phòng khách, chờ sau
khi ông cởi bỏ áo khoác, bà mang đến cho ông một tách cacao,
sau đó cũng ngồi vào salon. Pauline chẳng có chút hứng thú gì
với Dun, hơn nữa, nếu ông muốn ngồi gần hơn, có lẽ bà sẽ thấy
rất phản cảm. Lúc này, nếp nhăn trên mặt Dun làm Pauline
chẳng muốn nói chuyện chút nào. Dù thế, bà vẫn tỏ ra vui vẻ:
“Thú vị thật! Lâu rồi không vui như thế!”. Dun đưa tách cho
Pauline, bảo mình không nên ở lại muộn. Pauline nói: “Anh có
nhớ bài hát đó không? Hình như nó có tên là ‘Hạnh phúc chán
chường’! Hình như thế. Thời gian em và chồng cũ yêu nhau, em
luôn nhớ đến bài hát đó. Tụi em bắt đầu buổi hẹn hò bằng nụ
hôn, sau đó trò chuyện cho đến khi cả hai đều buồn ngủ! Trời ạ,
chắc anh tưởng tượng được chứ? Dù nói bao lâu, hình như
chúng em cũng không nói hết được... Thế nên khi thấy rất nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.