CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 337

đôi vợ chồng không chúc nhau ngủ ngon, em đều nghĩ đến bài
hát này. Anh biết bài đó chứ?”.

“Phải, dĩ nhiên”. Dun trả lời: “Anh nhớ rất rõ”. Nhưng ông vừa
nói vừa mặc áo khoác chuẩn bị ra về.

Pauline gọi điện đến ký túc xá của Pagan. Giờ chỉ mới 9 giờ, với
Pagan, buổi tối như vừa mới bắt đầu, nhưng người nghe máy là
một cậu bé khác. Nghe Pauline bảo muốn gặp Pagan, cậu bé này
liền gọi to với giọng khàn: “Anton? Anton? Điện thoại!”. Một lúc
sau, nó nói với Pauline: “Xin lỗi, chắc cậu ấy ra ngoài rồi ạ!”.

“Được, cám ơn”. Pauline nói, “Khi nào nó về, nhờ cháu nhắn giúp
với nó có bà ngoại gọi điện tìm. Chẳng có gì đặc biệt, bà chỉ
muốn trò chuyện với nó thôi”. Pauline thấy khả năng Pagan
nhận được lời nhắn này rất thấp, nhưng bà vẫn nhắn lại. Phải
biết rằng, Pauline chẳng chịu nổi nơi Pagan ở, nam nữ sống
chung một chỗ, hành lang luôn phát ra tiếng nhạc đinh tai.
Nhưng Pagan lại rất vui khi được ở đó.

Sau đó, Pauline lại gọi cho Katie để cám ơn bà đã chiêu đãi lúc
trưa. Thật ra, đây chỉ là cái cớ để Pauline tìm ai đó trò chuyện.
Katie nói: “Ồ, đừng khách sáo thế... Sao anh yêu? Pauline gọi
đến”. Nghe thế, Pauline biết điều vội kết thúc câu chuyện ngay.
Thiệt tình, Katie thậm chí chẳng hỏi xem buổi hẹn hò của bà thế
nào.

Pauline lại gọi cho Wanda. Bà đang nghĩ, mình có thể nói với
Wanda về Marilyn: giờ tình hình Marilyn sao rồi? Tại sao bà ấy
vẫn trông có vẻ ốm yếu thế? Chắc giờ đã khỏe hơn nhiều rồi
chứ? Nhưng điện thoại reo mười tiếng, vẫn chẳng ai nghe máy.
Chắc bà đến nhà con gái rồi, Wanda rất gần gũi với con mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.