CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 365

chưa từng nói thế. Vào lúc này, với Karen, George có cảm giác
thân thiết khó tả, anh nói với cô: “Mong em có thể thuyết phục
Gina”.

“Gina?”.

“Phải, con bé vừa gọi cho anh, nó rất giận. Nó cho rằng anh nên
trói Lindy lại, sau đó chờ nó về nghiên cứu gen của chị ấy.
Dường như nó đang hình dung trong nhà sắp có một cuộc chạm
trán lớn”.

“Ồ, thế à. Nếu Gina nghĩ thế”, Karen nói, “sự việc đó rất có thể
xảy ra”.

Suýt chút nữa George quên rằng Gina là “mẫu số chung” giữa
George và Karen.

Chuyến viếng thăm của Lindy tựa như một màn mở đầu, suốt
mấy ngày sau đó, George luôn bị thứ mà anh gọi là “mảnh vụn
ký ức” bủa vây. Chúng rõ ràng và sinh động hơn nhiều so với
những hồi ức đơn thuần, tựa như từng bức tranh tái hiện rõ nét.
Anh nhìn thấy cây gậy gỗ bố thường dùng, chỗ tay cầm đã mòn
và sáng bóng, mỗi lần thấy nó treo trên quả đấm cửa bếp ở căn
nhà trên đường St. Cassian, George đều có cảm giác rất phức tạp
đan xen giữa cảm động và đau buồn; chậu cây phong lữ mẹ lấy
từ sọt rác nhà hàng xóm về, cuối cùng, nó biến thành một cái
cây to, cành lá bò đầy trên bệ cửa sổ; anh còn nhớ đến cửa hiệu
tạp hóa của bố, bố đếm tiền thối cho khách hàng ở quầy tính
tiền cao cao làm bằng đồng; trước mỗi lần khai giảng, mẹ đều
dẫn anh đi mua giày và anh phải để cho mẹ nhét mạnh ngón
chân mình vào đôi giày.

Anh còn nhớ đến những lần mua sắm khác. Khi mẹ trả giá
không biết mệt mỏi, anh thấy chán vô cùng. George nhớ có một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.