CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 382

người đều lìa khỏi cõi đời, một ngày nào đó, Michael cũng như
họ, dù thỉnh thoảng ông ảo tưởng mình có thể trường sinh bất
lão.

Buổi sáng khi có người gọi điện báo Michael biết Pauline đã gặp
tai nạn, ông hầu như không thể chấp nhận sự thật này. Ông vẫn
có thể nhớ rõ như in hình ảnh của Pauline: trên bờ môi trái tim
có hai đốm nhỏ gợi cảm, hai khóe mắt đều mọc lông mi dạng
nhánh kỳ lạ. Phải biết rằng vị trí này của những người bình
thường đều không mọc lông mi. Mắt bà có màu lam tím, trông
thấy đáng tin, hơn nữa lại tràn đầy hy vọng. Ông biết khoảng
thời gian họ bên nhau không vui vẻ, nhưng giờ đây lý do khiến
họ không vui ông cũng chẳng còn nhớ. Lúc đó vì chuyện gì mà
họ tranh cãi không ngừng nghỉ nhỉ? Ông không nhớ nữa. Ông
chỉ nhớ có một lần Pauline nổi trận lôi đình, tối hôm đó, hai
người ngồi ngủ trên ghế, chẳng ai nói chuyện với ai, lúc này ông
có cảm giác tan nát cõi lòng. Nhưng, rốt cuộc là vì chuyện gì?

Dạo trước Lindy nói với ông: “Bố là băng, còn mẹ là thủy tinh.
Đây là hai vật chất rất giống nhau, nhưng lại gây ảnh hưởng xấu
rất lớn cho nhau và cho con cái”. Lời này được nói ra trong một
lần trò chuyện khá sâu sắc giữa ông và Lindy.

Ông nói với Lindy: “Bố xin con, hãy khoan dung chút đi! Bố mẹ
đã cố gắng hết sức rồi, đã làm hết khả năng rồi! Bố mẹ chỉ... là
những kẻ nghiệp dư trong hôn nhân; tuy nhiên, bố mẹ chưa
từng có ý định bỏ cuộc”.

Tôi nghĩ thế, nhưng tôi không hề biết... Michael cứ thế rẽ sang
đường Winding, một cây cọ sau lưng làm ông bỗng chốc giật
mình. Cây sồi duy nhất ở góc đường Elmview Acres đã bị chặt
bỏ, chỉ để lại một gốc cây trơ trọi ở đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.