CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 81

Trong bếp trên lầu, bà Anton đang dọn dẹp tủ chén bên bếp lửa.
Bà lấy muối, tiêu, bột bắp, đường và bột khoai từ trong tủ chén
ra. Bà trùm khăn trên đầu, rồi thắt gút trước trán, đôi chân vừa
trắng vừa nhỏ lộ ra từ bên dưới, gầy như da bọc xương.

“Mẹ đang tìm gì thế?”, Pauline hỏi. “Quả mận khô”.

“Mẹ ngồi nghỉ đi, con tìm cho. George, đừng nghịch miếng bánh
mì nướng trong tay nữa, hoặc là ăn cho hết mau, hoặc rời khỏi
đó ngay. Còn Lindy... Lindy, con mặc thứ gì vậy?”.

Lindy mặc chiếc quần soọc thể thao và một chiếc áo cánh màu
hồng tay phồng - mà trước giờ nó luôn từ chối mặc. Mỗi sáng
chủ nhật, khi chúng thay quần áo chuẩn bị đến nhà thờ, Pauline
đều hỏi: “Này, mẹ con ta cùng mặc áo cánh nhé?”, nhưng Lindy
cứ bảo không. Tóm lại, ngoài bộ quần áo đang mang trên người,
thì bộ nào con bé cũng mặc. Nó là đứa bé có tính cách ương
bướng! Pauline định cất đi, chờ Karen lớn một chút sẽ cho nó
mặc. Karen trông lại thích hợp với bộ trang phục đó hơn: làn da
trắng hồng, tóc vàng mắt xanh. Còn mắt Lindy lại có màu đen
giống như Michael. Từ năm 7 tuổi, con bé đã gầy nhom, góc
cạnh như bố. Pauline luôn tin rằng: một ngày nào đó Lindy sẽ
lột xác thành một cô gái đẹp, nó sẽ trở thành cô gái được mọi
người chú ý, trở thành người mẫu trên tạp chí thời trang. Nhưng
giờ phút này, vào một buổi sáng thứ bảy, con bé đứng đó và làm
mọi người bất ngờ khi cùng lúc mặc cả áo cánh và quần thể
thao, còn Pauline mặc quần sọt. “Lindy”, Pauline hỏi, “con vào
thay áo thun được không? Mắc chiếc áo này vào tủ, để tránh làm
nó nhăn”.

“Con không muốn mặc áo thun”, Lindy nói, hất cằm như khiêu
khích, mắt nhìn xéo mẹ, tóc cô bé vừa đen vừa dài, rũ xuống hai
bên má.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.