CUỐI TRỜI HỢP TAN - Trang 83

“Ra là thế”, bà Anton vừa nói vừa quay người bước đi. “Đây rồi”,
Pauline nói, “có một ít cám lúa mì, chẳng còn gì khác nữa”.

Bà Anton bĩu môi không thích, nhưng vẫn ngồi vào ghế để
Pauline múc một bát.

“Con đi lấy khăn và quần bơi”, Pauline nói với George, “Karen,
mau ăn hết đi, chúng ta đến bể bơi thôi, trễ rồi...”.

Chuông điện thoại lại reo. “Để con nghe”. Cô nói lớn.

Cô bay ra ngoài bếp, chạy vào hành lang, xuống phòng dưới nhà.
Mỗi khi điện thoại reo, cô luôn xem đó là may mắn của mình, vì
không khi nào bà Anton nghe thấy tiếng chuông reo mà nhấc
ống nghe lên.

“Alô?”, Pauline bắt máy. “Pauline phải không?”.

Cô kêu lên: “Ồ! Alex! Chào anh!”.

Khi nói câu này, giọng cô có vẻ thoải mái, còn pha chút ngạc
nhiên, dường như người này luôn ở nơi xa vời trong tư tưởng
của cô.

“Mong rằng cô không bận việc gì”. “Không, chẳng bận gì cả”.

“Tôi biết thứ bảy là ngày của gia đình”.

“Thật ra, Michael vào thành phố rồi”. Cô nói, “Với tôi, cuối tuần
cũng như mọi ngày thôi”.

“Được, tôi có một việc muốn nhờ cô giúp”. “Chuyện gì chứ?”, cô
hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.