CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 114

mặc. Đúng ra Mammy phải siết chặt hơn. Cô đẩy cửa lắng tai
nghe và nghe thấy tiếng chân Mammy nặng nề bước ở hành
lang dưới nhà. Cô gân cổ gọi Mammy, đầy nôn nóng, biết rằng có
thể la to mà không bị mắng trong khi bà Ellen đang ở kho trữ
thực phẩm phân phối định lượng suất ăn trong ngày cho chị
bếp.

“Người ta tưởng dư mình biết bay í”, Mammy vừa làu bàu,

vừa lệt sệt lên cầu thang. Bà bước vào, mặt mày sưng sỉa với cái
vẻ của một người sẵn sàng nghênh chiến. Đôi bàn tay đen to
rộng của bà bưng một cái khay thức ăn bốc khói: hai củ từ bự
phết bơ, một chồng bánh kiều mạch ròng ròng xi rô và một lát
giăm bông lớn bơi trong nước xốt. Trông thấy những thứ
Mammy mang tới, vẻ mặt Scarlett từ chỗ bực bội chút đỉnh
chuyển thành khăng khăng quyết chiến. Trong cơn bồi hồi
chọn áo, thử hết chiếc này đến chiếc kia, cô đã quên bẵng cái
nghiêm lệ sắt đá của Mammy là trước khi đi dự bất kỳ cuộc hội
nào, các cô tiểu thư nhà O’Hara phải nhồi nhét thật đẫy ở nhà
đến mức không còn bụng nào ăn món gì ở cuộc vui nữa.

- Đừng mất công vô ích, tôi không ăn đâu. U có thể mang trở

về nhà bếp được rồi đấy.

Mammy đặt khay lên bàn và đứng thủ thế, hai tay chống

nạnh.

- Có chớ, cô phải ăn chớ! Tôi không có chịu để xảy da dư bữa

tiệc ngoài chời nần chước hôm tôi ốm không mang cho cô khay
thức ăn nào chước khi cô đi. Cô phải ăn hết tất tật cả chỗ này.

- Tôi không! Thôi, lại đây và thắt lại cho chặt hơn hộ tôi đi vì

muộn mất rồi. Tôi nghe thấy tiếng xe ngựa vòng ra đằng trước
nhà rồi đó.

Giọng Mammy trở nên dỗ dành.
- Nào, cô Scarlett, chóng ngoan, nại ăn một xí thôi mà. Hai cô

Careen và Suellen ăn hết mọi thứ đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.