CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 118

Scarlett ngoan ngoãn ngồi xuống trước khay thức ăn, tự hỏi

chả biết ăn vào đâu, liệu trong bụng còn có chỗ để thở hay
không. Mammy lấy một chiếc khăn rộng ở giá rửa mặt, thận
trọng thắt quanh cổ Scarlett, tãi những nếp gấp trắng tinh trải
lên lòng cô. Scarlett bắt đầu bằng món giăm bông vì cô thích
giăm bông và cố nuốt.

- Cầu trời cho tôi có chồng đi thôi, - cô phẫn uất nói khi

chuyển sang món củ từ với vẻ phát ớn. - Tôi chán ngấy cứ phải
mất tự nhiên mãi và không bao giờ được làm điều mình muốn
làm. Tôi chán ngấy cứ phải đóng cái vai ăn uống nhỏ nhẹ như
chim, phải đi thong thả trong khi tôi muốn chạy, phải nói là
mình chóng mặt muốn ngất xỉu sau một điệu walz trong khi tôi
đủ sức nhảy hai ngày liền không biết mệt. Tôi chán ngấy cứ phải
nói: “Ông thật tuyệt vời!” với những gã dở hơi không có được
một phần trí khôn của tôi, và tôi chán ngấy cứ phải giả vờ
không biết gì để cho cánh đàn ông ba hoa, vênh váo... Thôi tôi
không thể ăn được tí nào nữa đâu.

- Thử cái bánh nóng nữa đi, - Mammy vẫn không tha.
- Tại sao một cô gái lại phải ngu xuẩn thế mới kiếm được

chồng nhỉ?

- Tôi nghĩ có nẽ đàn ông không hiểu được họ mốn gì. Họ chỉ

biết cái họ tưởng họ mốn. Cứ cho họ cái họ tưởng họ mốn,
cứu cho một một nốc các cô khỏi khốn khổ và khỏi chở thành
gái . Và họ tưởng họ mốn dững cô gái dút dát ăn uống dỏ dẹ dư
chim và chả có xí chí khôn nào cả. Một cậu công tử thường
không mốn nấy một cô tiểu thư nếu cậu ngờ ngợ cô í thông
minh hơn mình.

- U có cho rằng sau khi cưới nhiều chàng ngạc nhiên thấy vợ

mình không đến nỗi ngu?

- Ồ, núc í thì muộn dồi. Đã cưới xong xuôi rồi. Mí nại các cậu

cũng ngờ ngợ vợ mình khôn ngoan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.