tuy ngỗ ngược như bầy ngựa bất kham và man dại như thỏ
rừng, nhưng lại có cái nhất quán ngay thẳng vô ưu vốn là một
phần thừa kế của dòng dõi tổ tiên. Chiếu theo cả đằng bố lẫn
mẹ, họ là người Georgia, Bắc Georgia, chỉ cách lớp người khai
phá có một đời. Họ tự tin và tin ở môi trường xung quanh mình.
Họ biết mình muốn gì, cũng như chị em nhà Wilkes, tuy rằng
theo những cách rất khác nhau, và ở họ không có cái gì giống
như sự xung đột vẫn hay diễn ra ác liệt trong lòng Scarlett, nơi
dòng máu của một người quý tộc, ăn nói dịu dàng, nuôi lớn
trong nhung lụa của miền Duyên Hải hòa trộn với dòng máu
thế tục, khôn ngoan của một nông dân Ireland. Scarlett muốn
kính trọng và tôn thờ mẹ như một thần tượng, đồng thời lại
cũng muốn vò đầu bứt tóc và trêu chọc bà nữa. Và cô biết là
đáng ra, cô phải dứt khoát hẳn một đằng hoặc thế này, hoặc thế
kia. Cũng chính cái xúc cảm mâu thuẫn ấy khiến cô vừa muốn
tỏ ra là một tiểu thư tế nhị, có gia giáo trước các chàng trai, vừa
muốn là một cô gái nghịch nhộn không lên mặt nguây nguẩy
chối từ một vài cái hôn.
- Sáng nay Ellen đâu? Bà Tarleton hỏi.
- Nhà tôi lo giải quyết chuyện cho viên quản lý thôi việc và ở
lại nhà kiểm tra đối chiếu sổ sách kế toán với hắn. Còn ông nhà
và các cậu đâu?
- Ồ, cha con nhà ông ấy phóng ngựa đến trại Mười hai Cây Sồi
cách đây hàng tiếng đồng hồ rồi, để nếm rượu xem có đủ mạnh
không mà, tôi dám chắc thế. Cứ như là từ giờ đến sáng mai
không đủ thì giờ để làm việc ấy! Tôi sẽ đề nghị John Wilkes giữ
cha con ông ấy ở lại qua đêm, dù có phải cho họ ngủ ở chuồng
ngựa cũng được. Năm gã đàn ông túy luý càn khôn thì quả là
quá sức chịu đựng của tôi. Đến con số ba thì tôi còn xoay xở
phục dịch được, nhưng...
Ông Gerald vội vàng ngắt lời để chuyển sang chuyện khác.
Ông cảm thấy các cô con gái mình cười rúc rích sau lưng khi