CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 1320

thấy Rhett đi quanh phòng hồi lâu, thỉnh thoảng lại nói gì với
Pork. Nàng vẫn không đủ can đảm để gọi chàng mà cứ nằm trên
giường, run rẩy trong bóng tối.

Sau một hồi lâu, chàng gõ cửa buồng nàng và nàng cố lấy

giọng bình tĩnh nói: “Cứ vào”.

- Có thật là tôi được mời vào thánh đường đấy không? Chàng

vừa mở cửa vừa hỏi. Bóng tối khiến nàng không nhìn rõ mặt
chàng. Nàng cũng không thấy có gì khác thường trong giọng
chàng. Chàng bước vào và đóng cửa lại.

- Cô đã sẵn sàng đi sang dự liên hoan chưa?
- Tôi rất tiếc là tôi đang đau đầu – Kì lạ thay giọng nàng rất tự

nhiên! May mà buồng tối om, đội ơn Chúa! – Không chắc là tôi
có đi được. Anh đi đi, Rhett, và xin lỗi Melanie hộ tôi.

Im lặng hồi lâu, rồi chàng dài giọng nói trong bóng tối, cay

độc:

- Cô thật là một con điếm nhát như thỏ đế!
Anh ta biết rồi! Nàng nằm run, không nói nên lời. Nàng nghe

thấy chàng mò mẫm trong bóng tối, đánh một que diêm và căn
phòng sáng lên. Chàng bước tới bên giường và cúi nhìn nàng.
Nàng thấy chàng vận y phục buổi tối.

- Dậy đi,chàng nói, giọng không chút biểu cảm. Chúng ta

cùng đi đến buổi tiếp tân. Cô phải nhanh lên.

- Ồ, Rhettt, tôi không thể đi được. Anh biết đấy...
- Tôi biết, dậy đi.
- Rhett, phải chăng Archie đã dám...
- Archie dám chứ. Một con người rất dũng cảm, lão Archie ấy.
- Lẽ ra anh phải giết lão về tội bịa đặt...
- Tôi có thói kì lạ là không giết những người nói sự thật. Bây

giờ không có thì giờ để cãi vã. Dậy đi.

Nàng ngồi dậy, quấn chặt chiếc áo choàng quanh mình,

quan sát kĩ mặt chàng, bộ mặt ngăm đen lạnh băng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.