CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 1340

thường ngày mà chỉ đứng nhìn nàng, miệng nhoẻn cười, một
điếu xì–gà hút dở nơi tay.

- Anh đã... anh đã đi đâu?
- Đừng có nói là cô không biết! Tôi nghĩ là lúc này cả tỉnh đã

biết. Có lẽ tất cả mọi người đều đã biết, trừ cô. Cô biết câu tục
ngữ cổ đấy: “Người vợ bao giờ cũng là người biết sau cùng”.

- Anh định nói gì vậy?
- Tôi ngỡ sau khi cảnh sát xục đến nhà Belle đêm hôm kia

thì...

- Nhà Belle... cái... cái mụ đàn bà ấy! Anh đã đến với...
- Dĩ nhiên. Tôi còn ở đâu khác nữa? Tôi hi vọng cô đã không

lo lắng về tôi.

- Anh rời tôi để đến với ả, sau... sau khi...
- Ôi, lại cái chuyện ấy, chàng khoát một cử chỉ bất cần. Tôi

muốn quên cung cách của tôi đi. Xin thứ lỗi cho cách xử sự của
tôi trong cuộc gặp gỡ vừa đây của chúng ta. Bữa ấy tôi rất say,
như cô biết rành rành, và hoàn toàn bị mê hoặc bởi những bả
duyên sắc của cô... tôi có cần kể ra những gì không nhỉ?

Đột nhiên, nàng thấy muốn khóc, muốn nằm lăn ra giường

mà nức nở mãi không thôi. Chàng không hề thay đổi, chẳng có
gì thay đổi hết và nàng thật là một con rồ, một con rồ ngu xuẩn,
hợm hĩnh, ngớ ngẩn nên mới tưởng là chàng yêu mình. Mọi cái
đó chỉ là một trò đùa gớm guốc của chàng lúc say như dùng bất
cứ ả nào ở nhà Belle. Và bây giờ, chàng trở nên xấc xược, nhạo
báng, vượt ngoài tầm tay nàng. Nàng nuốt nước mắt, cố trấn
tĩnh lại. Không, không thể để cho chàng biết nàng đã nghĩ gì.
Nếu chàng biết, chàng sẽ cười cho thối ruột. Được, chàng sẽ
không bao giờ biết! Nàng vội ngước nhìn chàng và bắt gặp trong
mắt chàng cái tia lấp lánh quen thuộc vẫn làm cho nàng bối rối,
với cái vẻ rình ngóng, sắc sảo, hau háu như chờ nàng nói tiếp, hi
vọng đó là những lời... à mà chàng hi vọng cái gì nhỉ? Rằng nàng
sẽ tự biến mình thành trò hề, quát tháo ầm ĩ, cho chàng được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.