CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 1370

chiếc bàn cạnh giường và căn phòng sực mùi rượu. Rhett ngước
đôi mắt đờ đẫn lên nhìn nàng và những cơ hàm của chàng run
lên mặc dầu chàng đã cố nghiến chặt răng:

- Cô ấy chết rồi phải không?
- Ồ, không. Chị ấy đỡ nhiều rồi.
Chàng vừa nói: “Ôi, lạy Chúa tôi!” vừa đưa hai tay lên ôm

đầu. Melanie thấy đôi vai rộng của chàng run lên như bị một
cơn rét và trong khi ái ngại nhìn chàng, nỗi thương cảm của
nàng bỗng chuyển thành kinh hãi vì nàng thấy là chàng đang
khóc. Melanie chưa bao giờ thấy một người đàn ông khóc mà
đây lại là Rhett chứ không phải ai khác, Rhett, con người ngược
ngạo là thế, nhạo báng là thế, luôn luôn tự tin là thế.

Cái tiếng nghẹn ngào tuyệt vọng chàng phát ra khiến nàng

khiếp đảm. Nàng hốt hoảng nghĩ rằng Rhett say rượu mà nàng
thì vốn sợ người say. Nhưng khi chàng ngẩng đầu lên và
Melanie bắt gặp ánh mắt chàng, nàng liền bước nhanh vào
phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lạ tới bên chàng. Tuy nàng chưa
bao giờ thấy một người đàn ông khóc, nhưng nàng đã lau khô
nước mắt của nhiều đứa bé. Khi nàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai
chàng, Rhett đột ngột ôm lấy chân nàng. Chưa kịp hiểu ra sao,
nàng đã thấy mình ngồi trên giường và Rhett quì dưới sàn, đầu
gục vào lòng nàng, cả hai cánh tay và hai bàn tay vừa ghì vừa
níu lấy nàng như điên, làm nàng phát cáu.

Nàng dịu dàng vuốt mái tóc đen, giọng vỗ về: “Thôi! Thôi!

Thôi nào! Chị ấy sắp khỏe rồi mà”.

Nghe vậy, chàng càng ghì chặt và bắt đầu nói, giọng khàn

khàn và nhanh liến thoắng như gửi tâm sự vào một nấm mồ sẽ
không bao giờ để lộ bí mật. Lần đầu tiên trong đời, chàng bộc
bạch sự thật, tự phanh phui mình không thương xót trước
Melanie. Thoạt đầu, nàng hoàn toàn không hiểu và hết sức dịu
dàng như mẹ dỗ con. Chàng kể đứt quãng, đầu gục vào lòng
nàng, tay giật giật những nếp váy của nàng. Tiếng chàng lúc thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.