CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 1390

- Vâng, họ sẽ được trả về ngay lập tức, Ashley vừa đáp vừa

tránh cái nhìn sững sờ của Scarlett.

- Anh mất trí rồi sao? Nàng kêu lên. Anh làm thế thì mất toi

số tiền hợp đồng thuê chúng. Với lại, rồi anh kiếm đâu ra nhân
công?

- Tôi sẽ dùng đám da đen tự do, Ashley nói.
- Da đen tự do! Tào lao! Anh thừa biết tiền lương của chúng

tốn kém chừng nào, hơn nữa, bọn Yankee sẽ nhằng nhẵng giám
sát anh từng phút để xem anh có cho chúng mỗi ngày ba lần ăn
thịt gà và đắp mềm lông chim cho chúng ngủ không. Và nếu
anh quất một tên nhọ lười lĩnh một vài roi để thúc nó nhanh
chân nhanh tay lên, anh sẽ nghe thấy bọn Yankee la lối suốt từ
đây đến Dalton và cuối cùng là mời anh vào nhà đá. Này, chỉ có
bọn tù khổ sai là....

Melanie nhìn xuống đôi bàn tay mình đang vặn vẹo trên đầu

gối, Ashley coi bộ khổ sở nhưng cương quyết không chịu
nhượng bộ. Chàng im lặng một lát. Rồi chàng nhìn Rhett và như
tìm thấy sự cảm thông và khuyến khích trong cái nhìn đáp lại.
Điều đó không lọt khỏi mắt Scarlett.

- Tôi không muốn bắt bọn tù khổ sai làm quần quật, chàng

điềm tĩnh nói.

- Thế đấy! Scarlett sững người kinh ngạc. Tại sao lại không?

Anh sợ thiên hạ dị nghị như đã dị nghị về tôi chứ gì?

Ashley ngẩng đầu lên.
- Tôi không sợ miệng tiếng thiên hạ chừng nào tôi làm đúng.

Và tôi không bao giờ cảm thấy lợi dụng nhân công tù là đúng.

- Nhưng tại sao...
- Tôi không thể kiếm tiền trên lao động cưỡng bách và sự

khốn cùng của kẻ khác.

- Nhưng anh đã từng có nô lệ kia mà!
- Nô lệ không khốn cùng. Vả lại, lẽ ra tôi đã phóng thích tất

cả bọn họ khi cha tôi mất nếu chiến tranh không giải phóng họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.