CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 1428

Merriwether, giờ đây đã ổn định chắc chân với cửa hàng bánh
ngày càng phát đạt, và hỏi bà: “Bà có nhớ sau khi đầu hàng, tình
hình tồi tệ như thế nào không?Bà có nhớ lại đận chúng ta túng
thiếu đến nỗi không biết rồi sẽ kiếm đâu ra giầy dép mà đi? Thế
mà bây giờ thử nhìn chúng ta mà coi.”

Phải, giá như vậy thì thật thú vị. Bây giờ nàng hiểu vì sao khi

hai cựu chiến sĩ liên bang gặp nhau, họ ôn lại chuyện chiến trận
hào hứng đến thế, tự hào đến thế, luyến nhớ đến thế. Đó là
những ngày thử thách tấm lòng kiên trung của họ và đã vược
qua. Họ là những người kì cựu. Nàng cũng kì cựu, nhưng nàng
không có chiến hữu nào để ôn lại chuyện chiến trận. Ôi, giá lại
được ở giữa những người cùng hội cùng thuyền, những người
đã trải qua cùng cảnh ngộ và biết những thử thách đó đau đớn
như thế nào… và, mặc dầu thế, những nỗi đau ấy tham dự một
phần lớn lao như thế nào trong đời ta!

Nhưng, cách nào đó, những người ấy đã lánh xa nàng. Nàng

hiểu ra rằng đó là lỗi tại nàng. Trước đây, nàng chưa bao giờ
quan tâm điều ấy… Và bây giờ, Bonnie đã chết, cô đơn và sợ hãi
xâm chiếm nàng và nàng thấy bên kia bàn ăn sang trọng hào
nhoáng, một con người xa lụ mụ mẫm vì rượu đang tan rã ra
dưới mắt nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.