CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 1448

được những việc ấy, India và bà cô Pitty cũng vậy. Mình phải
cáng đáng thôi. Ôi, cái gánh nặng mới mệt mỏi làm sao! Lúc nào
mình cũng có trên vai một gánh nặng mệt mỏi và bao giờ cũng
là một gánh nặng của người khác”.

Nàng nhìn vào bộ mặt bàng hoàng đau đớn của India và bà

cô Pitty, và cảm thấy hối hận. Melanie hẳn không ưng nàng đối
xử gay gắt thế với nhưng người yêu quí cô ấy.

- Tôi lấy làm ân hận là đã cáu kỉnh, nàng nói một cách khó

khăn. Đó chỉ tại tôi… cháu lấy làm ân hận về thái độ ấy, cô ạ.
Cháu ra hiên một phút đây, cháu cần được một mình. Rồi cháu
sẽ trở lại và chúng ta sẽ...

Nàng vỗ vỗ bà cô Pitty và lướt nhanh qua cạnh bà đi ra cửa

trước, biết rằng sẽ không thể tự kiềm chế nổi mình nếu ở lại
trong căn phòng này thêm một phút nữa. Nàng cần được một
mình. Và nàng cần phải khóc cho nhẹ bớt, nếu không tim nàng
sẽ vỡ mất.

Nàng bước ra hàng hiên tối và đóng cửa lại sau lưng, cảm

thấy không khí ẩm ướt ban đêm mát rượi trên mặt. Mưa đã
tạnh. Tịnh không có một âm thanh nào khác ngoài tiếng nước
mưa thỉnh thoảng nhỏ giọt từ trên mái nhà. Cảnh vật chìm
trong một màn sương dày lành lạnh phảng phất mùi của năm
tàn. Tất cả các nhà bên kia đường đều tối đen, trừ một ngọn đèn
ở một cửa sổ hắt ra phố một luồng ánh sáng vẩn những bụi
vàng yếu ớt chọi lại màn sương. Như thể cả thế giới bị bao bọc
trong một làn khói xám không chuyển động. Và cả thế giới đều
im lìm.

Nàng dựa đầu vào một cột hiên và chuẩn bị khóc, nhưng

nước mắt không chịu chảy ra. Tai họa này quá lớn không khóc
được. Toàn thân nàng rung lên. Còn dội lên trong tâm trí nàng
tiếng ầm ầm của hai thành trì kiên cố vừa sập đổ tan thành bụi.
Nàng đứng một lúc, cố vận dụng câu thần chú cũ: “Mình hẵng
khoan nghĩ về chuyện này, để đến mai, khi mình đủ sức chịu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.