CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 1470

- Thây kệ thiên hệ bàn tán! Nàng dữ dằn nói. Em chỉ muốn có

mình thôi. Hãy mang em đi theo.

- Không, chàng nói , giọng dứt khoát. Trong một lúc nàng

sắp sửa òa lên khóc cuồng như một đứa trẻ. Nàng có thể lăn ra
sàn, nguyền rủa, la hét và giậm chân. Nhưng một chút tàn dư
của lòng kiêu hãnh và lẽ phải chăng, đã khiến nàng cứng rắn lại.
Nàng nghĩ: “Nếu mình làm thế, chàng sẽ chỉ cười hoặc chỉ đứng
nhìn. Mình không được gào khóc. Mình không được van xin.
Mình không được làm bất kì cái gì khiến chàng có thể khinh
mình. Phải để chàng kính trọng mình ngay cả… ngay cả nếu
như chàng không yêu mình nữa”.

Nàng vênh cằm lên và ráng bình tĩnh hỏi:
- Mình định đi đâu?
Mắt chàng thoáng một ánh kính phục khi chàng trả lời.
- Có lẽ sang Anh… hoặc Paris. Cũng có thể về Charleston để

dàn hòa với gia đình.

- Nhưng mình ghét họ lắm kia mà! Em vẫn thấy mình cười

mỉa họ luôn và…

Chàng nhún vai.
- Tôi vẫn mỉa họ… nhưng tôi đã hết máu lang thang rồi,

Scarlett ạ. Tôi đã bốn mươi lăm – cái tuổi mà một người đàn ông
bắt đầu quí một số điều mà hồi trẻ anh đã nhẹ dạ tung hê đi:
tính chất thị tộc của gia đình, danh dự và sự yên ổn, những rễ
ăn sâu vào lòng đất. Ồ, không, tôi không chối bỏ, không hối tiếc
những gì tôi đã làm đâu. Tôi đã rong chơi lu bù - rong chơi lu bù
đến nỗi phát ngấy và bây giờ tôi muốn một cái gì khác đi.
Không, tôi không bao giờ có ý định thay đổi tính cách như con
báo muốn thay đốm. Song tôi muốn thấy lại cái vẻ bề ngoài của
những điều xưa kia tôi từng biết, muốn biết sự chán ngấy tột
cùng của cái tư cách đáng trọng - không phải tư cách đáng
trọng của tôi mà của người khác cơ, cô bé ạ - muốn biết cái đĩnh
đạc bình thản của cuộc sống trong giới thượng lưu, cái đẹp đẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.