CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 154

Một cơn buồn ngủ nhác nhớm ập xuống đám tiệc. Các gia

nhân da đen uể oải đi dọn dẹp dãy bàn dài bày thức ăn. Tiếng
cười nói chuyện trò trở nên bớt sôi nổi và đây đó, nhiều nhóm
chìm vào im lặng. Tất cả đều chờ nữ chủ nhân báo hiệu chấm
dứt phần hội hè buổi sáng. Những chiếc quạt lá cọ phe phẩy
chậm hơn và nhiều ông đã ngủ gà phần vì nóng, phần vì dạ dày
quá căng. Tiệc đã tàn và tất cả đều hài lòng được thư giãn trong
thời gian nắng nực đến cao độ.

Trong khoảng cách này giữa bữa tiệc sáng và cuộc vũ hội

buổi tối, họ có vẻ điềm đạm và bình lặng. Chỉ có các chàng trai
trẻ là còn giữ lại cái nghị lực sôi nổi tràn đầy toàn thể đám thực
khách một lát trước đó. Đi từ nhóm này sang nhóm khác, giọng
kéo dài nhỏ nhẹ, nom họ đẹp như những con ngựa nòi và cũng
nguy hiểm như vậy. Cái nóng buổi trưa làm mọi người uể oải,
nhưng bên dưới vẻ bề ngoài đó, vẫn âm ỉ những ngọn lửa có thể
trong nháy mắt bùng lên đến mức chết người và tắt rụi cũng
nhanh như thế. Nam và nữ cùng đẹp và man dại, tất thảy đều có
phần hung bạo đằng sau cung cách dễ thương bề ngoài và chỉ
hơi thuần tí chút thôi.

Mặt trời mỗi luc một nóng gắt, giờ khắc kéo lê thê, và Scarlett

cùng những người khác lại nhìn về phía India. Chuyện trò đang
tắt dần thì giữa lúc đó, mọi người ngồi trong vườn chợt nghe
thấy tiếng ông Gerald giận dữ cất lên. Đứng cách các bàn tiệc
một quãng ngắn, ông đang ở độ cao trào một cuộc tranh cãi với
John Wilkes.

- Mẹ kiếp! Cầu mong một giải pháp hòa bình với bọn Yankee

ư? Sau khi ta đã bắn vào đầu bọn khốn kiếp ở pháo đài Sumter
hả? Hòa bình à? Miền Nam chúng tôi cần phải chứng tỏ bằng vũ
khí rằng không ai có thể lăng nhục chúng ta, rằng chúng ta ly
khai Hợp Chủng Quốc không phải do lòng tốt của Hợp Chủng
Quốc, mà là do sức mạnh của chính chúng ta!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.