bông gieo xuống, phô sắc hồng hồng trên chốc luống có lẫn cát,
đỏ son, đỏ tía và nâu sẫm ở những quãng bóng râm phủ lên dọc
hai thành rãnh. Ngôi nhà gạch quét vôi trắng của đồn điền tựa
như một hòn đảo giữa vùng biển đỏ man dại, một vùng biển
cuồn cuộn những đợt sóng cồn vồng lên, xoáy lộn, đột nhiên
sững lại khi tóe ra thành từng chùm bọt hồng. Vì ở đây không
có những luống dài thẳng tắp như thường thấy ở những cánh
đồng đất sét vàng của vùng Trung Georgia bằng phẳng hoặc ở
dải đất đen nục nạc của các đồn điền ven biển. Ở miền Bắc
Georgia, những thửa ruộng lượn sóng dưới chân đồi được cày
thành hàng triệu luống cong cong để ngăn chất đất màu mỡ
khỏi trôi tuột xuống lòng sông.
Đó là một vùng đất đỏ hoang sơ, mưa nhiều thì như màu
máu, hạn hán thì như bụi gạch - vùng đất trồng bông tốt nhất
thế giới. Đó là một miền dễ chịu với những ngôi nhà trắng,
những cánh đồng cày thanh bình và những dòng sông màu
vàng đục lờ đờ xuôi chảy, song lại là một miền đất của những
tương phản, của ánh nắng chói chang nhất và bóng râm đậm
đặc nhất. Những khoảng rừng thưa trong khu vực đồn điền và
những cánh đồng bông trải dài hàng dặm mỉm cười với một
mặt trời ấm áp, bình thản và tự mãn. Xung quanh sừng sững
những cánh rừng già tối thẳm, ngay cả những buổi trưa nóng
nực nhất cũng vẫn mát mẻ, những cánh rừng huyền bí có phần
hơi hắc ám, ở đó những cây thông rì rào dường như kiên trì chờ
đợi hàng thế kỷ và cất lời đe dọa trong những tiếng thở dài se sẽ:
“Cẩn thận đấy! Cẩn thận đấy! Bọn ta đã từng thắng các người.
Bọn ta có thể lại thu phục các người lần nữa.”
Ngồi dưới mái hiên, ba người trẻ tuổi vẳng nghe tiếng vó
nện, tiếng dây thắng lanh canh và tiếng cười the thé ẩu xịa của
đám nô lệ da đen dắt la từ ngoài đồng trở về. Từ trong nhà bay
ra giọng nói êm nhẹ của bà Ellen O’Hara Hara, mẹ của Scarlett,
gọi con bé da đen mang chiếc làn đựng chìa khóa của bà. Một