CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 162

thành thì thầm trong khi đứa cháu gái lách vào để dỗ ông
McRae quay về chỗ ngồi dưới bóng cây.

Trong số tất cả đám người đi đi lại lại nhộn nhạo dưới lùm

cây, nữ thì mỉm cười náo nức, nam thì sôi nổi trò chuyện, chỉ có
một người có vẻ bình thản. Mắt Scarlett quay về phía Rhett
Butler đang dựa vào một thân cây, hai tay thọc sâu vào túi quần.
Butler đứng một mình từ lúc ông Wilkes rời chỗ bên cạnh anh
ta và không hé răng thốt ra một lời trong khi cuộc trò chuyện
mỗi lúc một bốc. Đôi môi đỏ dưới bộ ria đen tỉa gọn trễ xuống và
cặp mắt đen ánh lên một vẻ vừa thích thú vừa khinh khi như
thể anh ta đang nghe một lũ con nít huênh hoang phét lác. Một
nụ cười đến là khó chịu, Scarlett nghĩ thầm. Anh ta cứ lẳng lặng
nghe cho đến khi Stuart Tarleton, mái tóc hung bù rối và mắt
long lanh, lớn tiếng nhắc lại: “Ta có thể đánh chúng tan tác
trong vòng một tháng. Các bậc mã thượng bao giờ cũng chiến
đấu cừ hơn lũ thỏ. Phải, một tháng... có khi, chỉ một trận là
xong...”

- Thưa quý vị, - Rhett Butler nói bằng một giọng kéo dài,

chứng tỏ quê hương bản quán anh ta ở Charleston, - tôi có thể
nói một câu được không?

Anh ta vẫn dựa lưng vào thân cây, cũng chẳng buồn rút tay

ra khỏi túi quần. Sự khinh khi biểu hiện ở cung cách như trong
ánh mắt anh ta, được che phủ bằng một vẻ lịch thiệp xã giao tựa
hồ nhại lại phong thái của họ.

Đám người quay về phía Butler và nghênh đón anh ta với

thái độ lịch sự cần có đối với một người khách lạ.

- Trong số quý vị, đã có ai nghĩ đến chuyện là ở phía Nam

phòng tuyến Mason-Dixon không hề có một nhà máy sản xuất
đại bác? Hoặc là miền Nam này có rất ít xưởng đúc sắt thép?
Hoặc rất ít nhà máy len, bông hay thuộc da?

- Các vị đã nghĩ đến chuyện là chúng ta không có lấy một tàu

chiến nào và hạm đội Yankee có thể chỉ trong một tuần bịt kín

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.