CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 163

các hải cảng của ta, khiến ta không bán bông ra nước ngoài
được? Nhưng... tất nhiên… hẳn quý vị đã nghĩ đến những điều
đó rồi.

“Thế đấy, anh ta muốn nói rằng các cậu nhà ta là một lũ

ngốc!”, Scarlett phẫn nộ nghĩ thầm, máu dâng lên nóng bừng
hai má.

Hiển nhiên, cô không phải là người duy nhất nghĩ thế, vì

nhiều chàng trai đã bắt đầu hếch cằm lên. John Wilkes, thản
nhiên nhưng mau lẹ, trở về vị trí bên cạnh người đang nói, như
để nhấn mạnh với toàn thể cử tọa rằng người này là khách của
ông, vả chăng, ở đây còn có các bà các cô nữa.

- Cái phiền đối với phần lớn người miền Nam chúng ta, -

Rhett Butler nói tiếp, - là chúng ta không chịu đi mấy, hoặc giả
chúng ta không rút ra được mấy từ các chuyến đi của chúng ta.
Tất nhiên là quý vị ở đây đã đi nhiều. Nhưng quý vị đã thấy
những gì? Nào châu Âu, nào New York, nào Philadelphia và cố
nhiên các phu nhân và tiểu thư thì đã đến Saratoga (anh ta khẽ
nghiêng mình về phía nhóm ngồi dưới giàn cây). Quý vị đã thấy
các khách sạn, các viện bảo tàng, các phòng khiêu vũ và các
sòng bạc. Và quý vị đã trở về, đinh ninh rằng không có nơi nào
bằng miền Nam. Còn tôi đây, tôi sinh ở Charleston, nhưng mấy
năm gần đây, tôi đã ở miền Bắc. - Anh ta cười phô hai hàm răng
trắng, như ý thức rõ rằng mọi người ở đây đều biết tại sao anh ta
không sống ở Charleston nữa, mà nếu không biết thì anh ta
cũng bất cần. - Tôi đã thấy nhiều điều mà quý vị không thấy.
Hàng nghìn dân di cư sẵn sàng vui vẻ đánh thuê cho người
Yankee để đổi lấy miếng ăn và mấy đồng đô la, những xí nghiệp,
những xưởng đúc, những nhà máy đóng tàu, những mỏ sắt, mỏ
than - tất cả những thứ mà chúng ta không có. Chao, chúng ta
chẳng có gì ngoài bông, một bọn nô lệ và sự kiêu kỳ ngạo mạn.
Họ có thể đánh bại chúng ta trong vòng một tháng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.