CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 165

dáng, đồng thời lại xấc xược như một cái tát vào giữa mặt. Rồi,
cùng với John Wilkes, anh ta đi qua bãi cỏ cất cao, giọng cười
khó chịu của anh ta còn vẳng lại nhóm thực khách quanh các
bàn ăn.

Một phút im lặng ngỡ ngàng, rồi tiếng lào xào lại nổi lên.

India mệt mỏi đứng dậy khỏi chiếc ghế ngồi dưới giàn cây và
tiến về phía Stuart Tarleton đang cơn giận dữ. Scarlett không
nghe thấy cô nói gì, nhưng cái vẻ hiện lên trong đôi mắt India
ngước lên nhìn bộ mặt cau có của Stuart khiến Scarlett cảm
thấy như lương tâm cắn rứt. Đó là cái vẻ thuộc hữu giống hệt
cái vẻ của Melanie khi nhìn Ashley, có điều là Stuart lại không
nhìn thấy. Vậy là India yêu cậu ta. Trong một thoáng, Scarlett
nghĩ là nếu một năm trước đây, cô không nhả nhớt trắng trợn
đến thế với Stuart trong cuộc mạn đàm chính trị ấy thì có lẽ cậu
ta đã cưới India từ lâu rồi. Nhưng rồi cảm giác hối hận ấy qua đi,
nhường chỗ cho ý nghĩ an ủi là nếu các cô khác không giữ nổi
người mình yêu thì đó đâu phải lỗi tại cô.

Cuối cùng, Stuart cúi xuống mỉm một nụ cười miễn cưỡng

với India và gật đầu. Có lẽ India đã xin cậu ta đừng đi theo
Butler để gây sự. Một tiếng xôn xao nhè nhẹ nổi lên dưới hàng
cây khi các thực khách đứng dậy, rũ những mảnh vụn bánh mì
khỏi vạt áo. Các bà có chồng gọi con nhỏ cùng vú nuôi và tập
hợp bày đoàn trước khi rút lui, trong khi các cô đi thành từng
nhóm, cười cười nói nói, về phía nhà chính để lên các buồng
trên gác tán gẫu và ngủ trưa.

Tất cả phái nữ, trừ bà Tarleton, đều đã rút khỏi sân sau

nhường lại bóng râm của những cây sồi và giàn lá cho cánh đàn
ông. Bà Tarleton bị các ông Gerald, Calvert và những người khác
giữ lại để yêu cầu trả lời về chuyện cung cấp ngựa cho Đội.

Ashley nhẩn nha bước tới chỗ Scarlett và Charles đang ngồi,

một nụ cười vừa tư lự vừa thích thú trên môi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.