CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 166

- Một gã ngạo mạn, phải không? Chàng nhận xét, mắt nhìn

theo Butler. Anh ta tựa như dòng dõi Borgia

[6]

.

Scarlett cố nghĩ mà không nhớ ra ở trong hạt cũng như ở

Atlanta hay Savannah có gia đình nào mang họ ấy.

- Em không biết dòng họ ấy. Anh ta là bà con của họ à? Họ là

ai vậy?

Một vẻ kì lạ hiện trên mặt Charles, phản ánh sự giằng co giữa

tình yêu với hoài nghi và hổ thẹn. Rồi tình yêu đã thắng: cậu ta
hiểu ra rằng, với một cô gái, chỉ cần đẹp và dịu dàng là đủ, việc
gì phải có học để làm kém duyên đi, và cậu vội vã trả lời.

- Gia đình Borgia là người Ý.
- À ra thế, - Scarlett nói, mất hứng thú, - có nghĩa là người

ngoại quốc.

Cô hướng nụ cười tươi xinh nhất của mình về phía Ashley,

song vì lí do nào đó, lúc ấy chàng không nhìn cô. Chàng đang
mải nhìn Charles và mặt chàng lộ vẻ thông cảm pha lẫn chút
thương hại.

Scarlett đứng ở đầu cầu thang và thận trọng ghé mắt qua

hàng lan can nhìn xuống tiền sảnh dưới nhà. Từ những phòng
ngủ ở tầng trên, vẳng tới những tiếng râm ran không ngớt, lúc
rộ lên lúc xẹp xuống, thỉnh thoảng điểm những nhịp cười ré lên
cùng những câu đại loại như “Dào, chỉ tào lao!” và “Thế lúc ấy,
anh ta bảo sao?”. Trên những giường và sofa của sáu buồng ngủ
lớn, các cô đang nghỉ ngơi sau khi đã cởi áo dài, nới lỏng corset,
tóc xõa dài xuống lưng. Ngủ trưa là một tục lệ của vùng này và
lại càng cần thiết trong những cuộc vui kéo dài suốt ngày, bắt
đầu từ sáng sớm và dâng lên cao trào bằng một dạ hội khiêu vũ.
Trong khoảng nửa giờ, các cô sẽ cười nói, rồi gia nhân sẽ đóng
cửa chớp và trong tranh sáng tranh tối, chuyện trò sẽ bặt đi
thành những tiếng thì thào, rồi cuối cùng chìm trong im lặng
chỉ xen vào tiếng thở nhẹ đều đều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.