CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 208

Scarlett nhìn Prissy thở dài. Prissy đâu phải là người vú em

lý tưởng. Sự thăng cấp gần đây – từ một con bé da đen gầy đét
mặc váy ngắn với những bím tóc độn giấy cứng quèo chuyển
qua chị vú đàng hoàng vận áo dài diềm bâu, chít khăn trắng hồ
bột – đã làm cho nó say sưa. Nó ắt chẳng đời nào leo được lên
cấp ấy sớm thế nếu những yêu cầu của chiến tranh và của ban
hậu cần không khiến bà Ellen neo người đến độ không thể dành
riêng Mammy hay Dilcey hoặc thậm chí Rosa hay Teena để làm
việc ấy. Trước nay, Prissy chưa bao giờ đi khỏi trại Mười Hai Cây
Sồi hoặc ấp Tara đến quá một dặm, nên chuyến viễn du trên xe
lửa cộng với việc thăng cấp lên làm vú em, hầu như vượt quá sự
tiếp nhận của bộ óc đựng trong cái hộp sọ nhỏ bé của nó. Cuộc
hành trình hai mươi lăm dặm từ Jonesboro đến Atlanta khiến
nó bị khích động đến nỗi Scarlett buộc phải bế đứa bé suốt dọc
đường. Giờ đây, cảnh nhà cửa san sát, người đông nghìn nghịt,
càng làm cho Prissy ngây ngất đến cực độ. Nó quay hết bên này
sang bên kia, chỉ chỉ trỏ trỏ, nhấp nha nhấp nhổm và lắc đi lắc
lại thằng bé làm nó khóc thảm hại.

Scarlett ước gì lúc này có Mammy với đôi cánh tay già béo

mập của bà. Mammy chỉ cần đặt tay lên một đứa bé là nó nín
liền. Nhưng Mammy đang ở ấp Tara và Scarlett đành chịu. Nàng
có giành bé Wade khỏi tay Prissy cũng vô ích thôi. Trong tay
nàng nó vẫn gào to như khi Prissy bế nó. Ngoài ra, nó sẽ giựt
những dải băng mũ của nàng và chắc chắn sẽ làm nhầu áo
nàng. Cho nên nàng làm như không nghe thấy lời gợi ý của bác
Peter.

“Có thể đến một lúc nào đó, mình sẽ biết cách chăm nom

trẻ”, nàng bực dọc nghĩ trong khi chiếc xe xóc lên xóc xuống và
lắc lư đi ra khỏi quãng bùn quanh ga, “nhưng mình sẽ chẳng
bao giờ thích đùa với chúng”. Và thấy mặt Wade đỏ tía lên vì gào
khóc, nàng gắt gỏng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.