CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 234

- Ôi, cô ơi, cô đừng khóc!
- Ôi, bây giờ cô lại làm cháu cũng khóc rồi, - bà Pittypat thổn

thức nhưng lại có vẻ hài lòng, tay sờ soạng tìm khăn tay trong
túi váy.

Các cục đau đã dâng lên đến cổ họng và Scarlett oà khóc to -

không phải vì thương chàng Charlie tội nghiệp, như bà Pittypat
tưởng, mà vì những tiếng bánh xe và tiếng cười cuối cùng đã
tắt. Từ phòng mình, Melanie chạy sang trong tiếng áo dài sột
soạt, trán cau lại lo lắng, tay cầm bàn chải, mái tóc đen mọi khi
gọn gàng, lúc này không chụp lưới, xoã xuống quanh mặt thành
một mớ búp nhỏ loăn xoăn, lượn sóng.

- Có chuyện gì vậy, cô và chị thân yêu?
- Charlie! – Bà Pittypat nức nở, sung sướng tự buông thả

hoàn toàn vào nỗi đau buồn và gục đầu vào vai Melly.

- Ồ, - Melly nói, môi run lên khi nghe nhắc đến tên anh trai. –

Can đảm lên, cô thân yêu! Đừng khóc. Ôi, chị Scarlett!

Scarlett đã gieo mình xuống giường và nức nở thật to, khóc

cho tuổi thanh xuân đã mất của mình và những thú vui của
tuổi trẻ mà nàng bị tước đoạt, khóc với nỗi bất bình và tuyệt
vọng của một đứa trẻ đã từng một thời muốn gì được nấy nhờ
vòi khóc và giờ đây biết rằng có khóc cũng chả ăn thua gì nữa.
Nàng gục đầu vào gối mà khóc, mà đạp chân vào tấm nệm nhồi
lông.

- Thà tôi chết quách đi cho xong! – Nàng thổn thức, cuồng

dại. Trước nỗi đau được phô diễn mãnh liệt như vậy, những giọt
nước mắt dễ dãi của bà Pittypat cạn sạch và Melly vội lao đến
bên giường dỗ chị dâu.

- Chị thân yêu, đừng khóc! Hãy nghĩ rằng anh Charlie yêu chị

biết bao và lấy đó làm điều an ủi! Hãy nghĩ đến cháu nhỏ yêu
dấu của chúng ta.

Tức giận vì bị hiểu lầm pha lẫn với cảm giác bị bỏ rơi, bị gạt

khỏi mọi thứ, khiến Scarlett nghẹn thở không thốt nên lời. Thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.