những vườn trong thành phố: dương xỉ, hàng mớ hoa hồng các
màu đỏ thắm, vàng và trắng, những bó layơn kiêu hãnh, hàng
cụm sen cạn nhiều màu, những nhành thục quỳ cứng cáp vươn
những cái đầu nâu sẫm óng mượt bên trên những thứ hoa khác.
Giữa đám hoa, những cây nến cháy thanh sạch như trên bàn
thờ. Hai gương mặt nhìn xuống cạnh đó, hai gương mặt khác
nhau đến độ tối đa có thể thấy ở hai người cùng chung tay chèo
lái một công cuộc trọng yếu như vậy: Davis với đôi gò má bẹt,
cặp mắt lạnh lùng của một nhà tu khổ hạnh, đôi môi mỏng kiêu
hãnh mím chặt; Stephens với cặp mắt đen hõm sâu, cháy lửa
trong một bộ mặt xưa nay không biết gì khác ngoài bệnh tật và
đau khổ, nhưng đã chiến thắng tất cả bằng ý chí và nhiệt huyết
– hai gương mặt được dân chúng vô cùng yêu mến.
Các bà già trong ban bảo trợ chịu trách nhiệm về toàn bộ
cuộc bán phúc thiện, bước vào trong tiếng áo, váy sột soạt, oai
vệ như những con tàu đầy đủ thiết bị, giục các thiếu phụ có
chồng đến muộn hoặc các cô gái rúc rích cười, mau mau về
quầy của mình, rồi lướt qua các cửa vào những phòng trong, nơi
đang chuẩn bị đồ giải khát. Bà cô Pitty hổn hển theo sau họ.
Các nhạc công da đen trèo lên sàn, tươi cười, má đã bóng
nhẫy mồ hôi và bắt đầu so dây, múa vĩ như báo trước cho mọi
người biết vai trò quan trọng của mình. Ông già Levi, xà ích của
bà Merriwether, người đã điều khiển các ban nhạc trong mọi
cuộc bán phúc thiện, vũ hội và đám cưới từ khi Atlanta còn
được gọi là Marthasville đập đập chiếc vĩ cầm để nhắc mọi
người chú ý. Trừ các bà chỉ đạo cuộc bán phúc thiện, chưa có
mấy ai tới, nhưng mọi con mắt đều quay về phía bác ta. Rồi
violon, celo, phong cầm, banjo và bộ gõ bắt đầu chơi bài Lorena
theo một nhịp thật chậm - chậm đến độ không thể nhảy được
(phần khiêu vũ để sau, khi nào các quầy bán hết hàng). Scarlett
cảm thấy tim đập nhanh hơn khi giai điệu buồn dịu của bài
waltz vẳng tới nàng: