CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 256

Ông ngừng lại và vừa khúc khích vừa khẽ giựt giựt chòm râu

dê.

- Như thế nào ạ? Xin ông nói đi?
- Nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy cũng nên để các cô đoán thử xem.

Nhưng các cô phải ủng hộ tôi nếu các vị trong giáo hội muốn
đuổi tôi ra khỏi thành phố vì chuyện đó. Dù sao cũng là vì bệnh
viện. Rồi các cô xem. Trước đây, chưa có ai làm như thế bao giờ.

Ông trịnh trọng tiến về phía một nhóm các bà tháp tùng

đứng trong một góc phòng và đúng lúc hai nàng quay lại với
nhau thử bàn xem điều bí mật đó là gì, thì hai ông già đến bên
quầy lớn tiếng hỏi mua mười mét đăng ten. Ồ, xét cho cùng, ông
già cũng còn hơn là chả có ông nào, Scarlett nghĩ bụng trong khi
đo đăng ten và bẽn lẽn để cho một ông đưa tay nâng cằm mình
lên. Hai tay già lại xông đến quầy nước chanh chai và những
người khác đến thế chỗ họ. Quầy của Scarlett và Melanie không
đông khách bằng những quầy kia, nơi vang lên tiếng cười lảnh
lót của Maybelle Merriwether, nơi những nhịp cười rinh rích
của Fanny Elsing và sự ứng đối của chị em nhà Oaiting làm cho
không khí rộn ràng vui vẻ. Melly bán thứ vô dụng cho những
người không thể dùng chúng vào việc gì với cái vẻ bình tĩnh,
thanh thản của một người chủ hiệu và Scarlett cũng bắt chước y
như vậy.

Trừ quầy của Melanie và Scarlett, trước tất cả các quầy khác

đều có những đám tụ tập, các cô gái ríu rít trò chuyện, còn đàn
ông thì mua hàng. Chỉ có một số ít đến với họ; tự giới thiệu là
bạn của Ashley ở trường đại học, ca ngợi chàng là một chiến sĩ
anh dũng, hoặc nhắc đến Charles bằng một giọng thành kính
và khẳng định cái chết của chàng là một tổn thất lớn cho
Atlanta.

Thế rồi nhạc tấu lên giai điệu vui nhộn của bài Johnny

Booker, hãy giúp gã da đen này và Scarlett tưởng như mình sắp la
lên. Nàng muốn nhảy. Nàng muốn nhảy quá chừng. Nằng nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.