CUỐN THEO CHIỀU GIÓ (DƯƠNG TƯỜNG DỊCH) - Trang 275

trễ xuống trong khi một bên lông mày nhướn lên. Nàng vênh
cằm lên, quay mặt đi và đột nhiên nghe thấy tên mình được
xướng lên - xướng bằng một giọng rành rành âm sắc Charleston
át cả các tiếng xôn xao khác.

- Bà Charles Hamilton…một trăm năm mươi đô la…bằng

vàng.

Đám đông đột nhiên im sững, cả vì số tiền lẫn cái tên được

nêu. Scarlett sửng sốt đến độ không cử động được. Nàng ngồi
nguyên, tay chống cằm, mắt tròn xoe kinh ngạc. Tất cả mọi
người quay lại nhìn nàng. Nàng thấy ông bác sĩ từ trên bục cúi
xuống thì thầm điều gì với Rhett Butler – có lẽ bảo hắn rằng
nàng đang còn tang không thể xuất hiện trên sàn nhảy được.
Nàng nhìn thấy Rhett uể oải nhún vai.

- Có lẽ nên chọn một người đẹp khác chăng? – Ông bác sĩ hỏi.
- Không. – Rhett nói rành rọt, đưa mắt thờ ơ nhìn khắp đám

đông. – Bà Hamilton.

- Tôi đã nói với ông là không thể được mà. – ông bác sĩ hơi

gắt. – Bà Hamilton sẽ không…

Scarlett nghe thấy một giọng nói mà thoạt đầu nàng không

nhận ra là giọng mình.

- Có, - tôi chấp nhận.
Nàng đứng bật dậy, tim đập dữ dội đến nỗi sợ không đứng

vững, đập rạo rực cái nỗi lại trở thành trung tâm chú ý, lại là cô
gái được khao khát nhất trong số có mặt và, ôi! tuyệt vời hơn
hết là lại sắp được khiêu vũ. “Ồ, mình bất cần! Họ nói gì về mình
cũng bất cần!” nàng thầm thì, lòng tràn ngập một cơn mê cuồng
êm ái. Nàng hất đầu, bước nhanh ra khỏi quầy, dận gót xuống
sàn lách cách như gõ phách, xờe chiếc quạt lụa đen ra hết cỡ.
Thoáng cái, nàng trông thấy bộ mặt hoài nghi của Melanie, vẻ
sững sờ trên mặt các bà già, đám thiếu nữ náo nức và sự hưởng
ứng nồng nhiệt của đám binh sĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.