mức quên cả cô đang đau khổ và trái đất vẫn quay mặc cho lòng
cô đang đứt từng khúc.
Tâm trí cô như có một trận cuồng phong thổi qua, mà lạ
thay, cái phòng ăn nơi họ ngồi vẫn yên tĩnh thế, chẳng có gì
khác với mọi khi. Cái bàn và những tủ buýp phê bằng gỗ bồ đào
chắc nịch, những đồ đạc cỡ bự, những tấm thảm màu tươi trải
trên sàn bóng lộn, tất cả đều ở nguyên chỗ quen thuộc của
chúng như không có chuyện gì xảy ra. Một căn phòng thân mật,
ấm cúng. Bình thường, Scarlett yêu thích những giờ yên tĩnh, cả
gia đình quây quần ở đây sau bữa tối; nhưng đêm nay, cô thấy
nó đáng ghét và nếu không sợ ông bố cất giọng lệnh vỡ lên vặn
hỏi thì cô đã lẻn ra đi xuôi dãy hành lang tối đen như cái thư
phòng nhỏ của bà Ellen, gieo mình trên chiếc sofa cũ kỹ mà
khóc cho nguôi nỗi sầu khổ.
Đó là căn phòng mà Scarlett thích nhất trong cả nhà. Tại đây,
mỗi sáng, bà Ellen ngồi trước chiếc bàn viết cao, lên sổ sách kế
toán của ấp trại và nghe viên quản lý Jonas Wilkerson báo cáo.
Cũng tại đây, gia đình nhởn nhơ trong khi chiếc bút lông ngỗng
của bà Ellen xào xạc trên cuốn sổ cái; ông Gerald chễm chệ trên
chiếc ghế đu cũ, các cô gái chiếm những chiếc đệm ghế sofa quá
rão và mòn xơ đến mức không thể phô ra ở các phòng đằng
trước. Giờ đây, Scarlett khao khát muốn ở đó cùng với bà Ellen,
để có thể gục đầu vào lòng mẹ mà khóc cho thỏa trong yên tĩnh.
Bao giờ mẹ mới về?
Thế rồi tiếng bánh xe nghiến trên lối đi rải sỏi và tiếng rì rầm
nhỏ nhẹ của bà Ellen cho người xà ích lui, vẳng vào trong
phòng. Tất cả náo nức ngước lên nhìn khi bà bước nhanh vào,
những chiếc vòng căng váy lắc lư, vẻ mặt mệt mỏi và buồn bã.
Cùng vào theo với bà là mùi thơm thoang thoảng của phong cỏ
chanh dường như bao giờ cũng phả ra từ những nếp áo của bà,
một mùi thơm mà trong tâm trí Scarlett bao giờ cũng gắn liền
với mẹ cô. Mammy đi cách mấy bước đằng sau, tay cầm cái túi