CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 1084

Đông Phương Nhuận quét một vòng khắp nơi, hai mắt hẹp dài khẽ

nhướn, chậm rãi hỏi: “Sao đến giờ này rồi mà các tướng sĩ còn không đi
ngủ?”

Mã Đằng Bình thở dài, đang muốn giải thích………

Tùng! Tùng! Tùng!

Đột nhiên, tiếng trống nổi lên từ phía bên ngoài.

Tiếng trống ầm ầm, trong đêm đen tĩnh mịch, càng thêm vẻ kinh thiên

động địa!

Không ít binh sĩ trong lều tóc tai bù xù vọt ra, nhìn về phía viên môn,

nắm tóc uất hận.

“Con bà nó!” Một tên lính kéo kéo vạt áo, sắc mặt nhăn nhó, hung hăng

gắt: “Mỗi ngày đều kêu trời gọi đất, con mẹ nó, kêu xuân a!”

Người bên cạnh ngáp một cái, vuốt mắt, kéo tay áo của hắn: “Nhanh đi

về đi, con mẹ nó, thành thói quen rồi.”

“Ta! Ta! Lão tử! Lão tử…….” Người đầu tiên nghiến răng nghiến lợi,

tức giận run run, xiết chặt nắm tay, ngã lên trên đất.

Hai bên trái phải có người tới lôi hắn vào lều, lẩm bẩm: “Đi đi, coi như

gọi xuân.”

Mã Đằng Bình bày ra uy nghiêm của chủ tướng, thét to một tiếng:

“Quay về ngủ!”

Sau khi các tướng sĩ buồn bực trở về lều, hắn cười khổ, cực kỳ buồn

phiền giải thích: “Đây là do Bắc Yến đã sớm không kềm chế được, bắt đầu
thử công kích một lần, ngài không ở đây nên cựu thần không dám hành
động thiếu suy nghĩ, vẫn chưa xuất chiến. Từ lúc đó, Bắc Yến đổi thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.