“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là …..” Lãnh Hạ nhàn nhạt vươn
tay, cong cong khóe môi, ngạo nghễ nói: “Chúng ta là đồng minh!”
Bộp!
Thác Bạt Nhung vỗ bàn một cái, cũng cười theo.
Quả là hắn đã sa vào thói cũ rồi, nữ nhân này, không tồi!
Hai người nói chuyện một hồi, rốt cuộc cũng đã có hiểu biết chung,
cũng có vài phần hảo cảm với đối phương.
Lãnh Hạ là một người sảng khoái, thích giao tiếp cùng những người
sảng khoái, mà Thác Bạt Nhung, vì có chút nguyên nhân, nên vốn không có
hảo cảm mấy với nữ nhân, cũng chính là lần đầu tiên có cảm giác tán
thưởng và bội phục với một nữ nhân.
Lúc Lãnh Hạ đứng lên, chuẩn bị ra ngoài, cuối cùng Thác Bạt Nhung
cũng nhớ ra một vấn đề, thuận miệng hỏi: “Được rồi, ngươi có bao nhiêu
người?”
Hắn tùy tiện hỏi, Lãnh Hạ cũng tùy tiện trả lời: “Ba mươi ba.”
Thác Bạt Nhung có chút mê man suy nghĩ ba chữ này, qua một thời gian
tự hỏi cực dài, hiểu rõ ý nghĩa của ba chữ ấy, phản ứng của hắn rất đơn
giản, lập tức kéo Lãnh Hạ đang muốn đi lại, dùng hai mắt tràn đầy tơ máu,
hung tợn trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng ken két hỏi: “Ba mươi ba?”
Lãnh Hạ cau mày liếc mắt nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi nói lại: “Sáng
mai sẽ rời đi một, còn ba mươi hai.”
“Ba mươi hai?” Thác Bạt Nhung rất bội phục mình, ở thời khắc này, hắn
vẫn còn có thể nở nụ cười, gật đầu liên tục: “Tốt, tốt…….”
“Con mẹ nó ngươi định dẫn ba mươi hai người tấn công phủ thành thủ?”