to gan!”
Chung Ngân ghét bỏ ngoáy ngoáy tai, phe phẩy cây quạt tà mị nói:
“Vương phi, ta ra ngoài trước.”
Đợi hắn tiêu sái lỗi lạc đi xong, Vệ vương mới hiểu ra, nổi giận nói:
“Ngươi vì Đại Tần Chiến thần kia nên bắt Trẫm? Đồ tiện phụ không biết
xấu hổ, vì một nam nhân mà đối phó với cha ruột của ngươi! Trước kia
Trẫm không giết ngươi mà cho ngươi ở lãnh cung, đã không biết cảm ơn lại
lòng lang dạ sói…. cấu kết với những tặc tử……….”
Lão ta càng nói càng khàn giọng, giọng điệu thay đổi liên tục, cuối cùng
im bặt!
Lão ta hoảng sợ há hốc miệng ra, mắng chửi liên mồm nhưng lại không
phát ra tiếng chút nào.
Lãnh Hạ khiêu mi, chắc là tác dụng của một trong số những viên thuốc
kia của lão ngoan đồng.
Nàng chậm rãi đi tới trước giường, nhìn Vệ vương cong môi nói:
“Ngươi đã ngủ bốn tháng rồi.”
Vệ vương cả kinh, lại thấy nàng chỉ chậm rãi cười, nói một hồi: “Bốn
tháng trước, Vệ vương đột nhiên lâm trọng bệnh, giao quyền cho Tam
Hoàng tử Mộ Dung Triết, ba tháng trước, Vệ vương bệnh tình nguy kịch,
Tứ Hoàng tử thao túng triều đình, hai tháng trước, thần y Mộ Nhị đến nói là
trị được bệnh, Tam Hoàng tử Tứ Hoàng tử Lục hoàng tử thậm chí Đại Công
chúa đều tranh ngôi vị hoàng đế, một tháng trước, Vệ vương biến mất, đến
giờ, triều đình đã thành cảnh còn người mấy, triều thần của ngươi kẻ chết
người thương, đại quân của ngươi đại bại, phi tử của ngươi bị bắt gian tại
giường, Ngũ hoàng tử của ngươi mưu triều soán vị, hoàng hậu của ngươi
trộm ngọc tỷ…….”