CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 1694

Vệ vương càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, cả người run rẩy.

“Nội loạn còn chưa giải quyết, kẻ thù bên ngoài đã muốn xâm lăng, à,

đại quân Nam Hàn đã sắp đánh đến nơi rồi!” Lãnh Hạ lành lạnh nói xong,
lau vết máu trên khóe miệng lão, vỗ vỗ mặt rồi băng lãnh nói: “Cảm giác bị
cô lập hoàn toàn thế nào?”

Vệ vương lắc đầu không ngừng, đột nhiên trước mắt tối sầm, phun ra

một búng máu.

Lãnh Hạ cười lạnh một tiếng: “Không tin? Không sao, ngươi sẽ có cơ

hội được thấy tận mắt! Nhìn xem thê tử, nhi tử của ngươi đang làm gì, nhìn
xem cuối cùng Tây Vệ này sẽ rơi vào…….. trong tay kẻ lòng lang dạ sói
như ta!”

Lão ta thở hổn hển, há miệng như muốn nói gì đó nhưng không thể, nhất

là cảm giác hối hận nuôi ong tay áo này như đang đốt cháy toàn thân.

Lãnh Hạ lạnh lùng nhìn, rồi ghét sát vào tai lão ta, lặng lẽ nói: “Suýt thì

quên, bản đồ bảo tàng ngươi tìm mười bảy năm, ở trong tay ta.”

Vừa dứt lời, Vệ vương đã trợn trắng mắt, ôm ngực, hôn mê bất tỉnh.

Nàng lạnh lùng cười, nàng hiểu rất rõ cảm giác lúc này của Vệ vương,

thứ mình tìm suốt mười bảy năm, tâm tâm niệm niệm đến nằm mơ cũng
muốn có, lại luôn ở bên cạnh, ở trong tay của phế vật mà đến nhìn lão ta
cũng ngại nhìn, đặc biệt là phế vật này, lại trở thành ác mộng lớn nhất của
lão sau này!

Lãnh Hạ xoay người, liền thấy lão ngoan đồng vẻ mặt phức tạp khó

hiểu.

Lãnh Hạ vốn muốn để Mộ Nhị cứu tỉnh Vệ vương, đương nhiên là vì có

chút chuyện xưa muốn biết, nhưng sau đó đại khái thì lão ngoan đồng cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.