Tiểu tăng sợ hãi nhìn hắn, lời ít mà ý nhiều: “Có bệnh chữa bệnh!”
Chiến Bắc Liệt mỉm cười, buông tay, nhướn mày, xoay người, rời đi.
Sau khi rời khỏi miếu, mặt Chiến thần lại đen, mẹ nó, lão tử không có
bệnh!
Hắn tìm khắp đỉnh núi một lần, cuối cùng chấp nhận một sự thật, không
có Tống nữ Quan Thế Âm.
Một đám không có đầu óc, cầu con trai làm gì!
Đến lúc hắn dẫn mọi người xuống núi thì đã chạng vạng, Đại Tần Chiến
thần oán khí lượn lờ, gương mặt đen như nhọ nồi, đám người Chung
Thương cũng không dám nói gì, rõ ràng gia bọn họ tâm tình không tốt, lúc
này mở miệng, không phải là tìm ngược sao!
Mãi cho đến khi vào thành, Chiến Bắc Liệt quay đầu lại nhìn sáu ám vệ
đang co rúm người, lạnh lùng nói: “Chuyện ngày hôm nay……..”
Sáu người thấy lạnh gáy, hiểu rõ nhìn nhau, vẻ mặt nghi hoặc: “Chuyện
gì? Ngày hôm nay xảy ra chuyện gì?”
Thiểm Điện ngáp một cái: “Cả ngày hôm nay ta đều ngủ!”
Lôi Minh gật đầu liên tục: “Tiểu tử nhà ngươi còn cướp chăn của ta!”
Mục Dương đánh đại ca một quyền, ghét bỏ nói: “Chân ngươi quá thối,
không chịu rửa.”
“…….”
“Cút ngay!” Chiến Bắc Liệt hài lòng, khoát khoát tay quay về cung,
cũng không biết, hôm nay bên trong ngự thư phòng xảy ra một chuyện
khiến hắn nổi trận lôi đình.