“Tiên sinh, tiên sinh, tan lớp…..” Đám trẻ vui mừng chạy tới, vây quanh
Công Tôn Liễu rất náo nhiệt.
Có thể nhìn ra hắn rất thích cuộc sống bây giờ, thật sự yêu thích những
đứa trẻ này, trong mắt có ý cười dịu dàng, hắn hỏi một chút vấn đề rồi khoát
tay: “Về nhà đi, đi đường cẩn thận.”
Sau khi bọn trẻ ra về hắn, hắn quay sang mấy người, cười bất đắc dĩ:
“Thật ra ta không hề muốn ngồi lên ngôi vị kia.”
Lãnh Hạ thổi thổi chén trà, thản nhiên nói: “Tóm lại là ngươi muốn báo
thù, thích khách lúc trước là người của ngươi sao?”
Hắn gật đầu, không phủ nhận.
“Phải, Di thành đột nhiên xuất hiện đại hội mỹ nam, làm chấn động toàn
thành, quan lại phú thương đều đổ xô vào, tại hạ phải đi xem xem có
chuyện gì, không ngờ, lại đụng phải Hoa Mị! Đó là do thuộc hạ tự chủ
trương, ta cũng không biết. Nhưng…. giờ mới hiểu……” Hắn nhìn về phía
Hoa Thiên, bĩu môi nói: “Có lẽ là vì Hoa Quốc cữu.”
Hoa Thiên và Thác Bạt Nhung cùng nhìn trời.
Nữ nhân bưu hãn kia không thể suy luận theo lẽ thường được đâu, rõ
ràng là để nghiên cứu quan viên Nam Hàn, lại thuận tay dụ hắn ra thôi.
Một ánh mắt nhè nhẹ âm trầm đảo qua, ẻo lả nào đó rùng mình một cái,
cười chân chó.
Lập tức đánh trống lảng, dướn cổ ném cho Công Tôn Liễu mấy cái mị
nhãn: “Gọi ta là Hoa cô nương.”
“Khụ.” Hắn vội vàng lui về sau, tránh xa nam nhân kỳ dị này, nhắm mắt
nói: “Hoa….. cô nương, tại hạ nguyện hợp tác cùng ngươi, lật đổ Hoa Mị!”