CUỒNG PHI TÀN NHẪN BƯU HÃN - Trang 2835

Mà lúc này, mọi người đang tiến vào trong thành Biện Vinh.

Đội ngũ đại quân kéo một hàng dài đi vào thành, đi đầu là Đông Phương

Nhuận cưỡi ngựa, y phục xanh nhạt, tơ vàng chỉ bạc, rực rỡ lấp lánh. Đi
phía sau là Liên Công chúa, ngồi trên ngựa nên nàng ta cũng có thêm mấy
phần oai hùng.

Đây vốn là việc đế vương thân chinh, chiến thắng trở về, nhưng dân

chúng đều có những ánh mắt không mong muốn.

Toàn bộ Đông Sở đều bị bao trùm bởi một bầu không khí đầy áp lực,

những tiếng xì xào vang lên khắp nơi, Lãnh Hạ có nhĩ lực tốt đương nhiên
là nghe thấy rõ ràng.

“Nghe thấy không, trận đại chiến kia, chúng ta thua!”

“Là do đối nghịch với thần nữ, hiện giờ Đại Tần đã có trời cao phù hộ!”

“Chỉ thương con ta đi làm lính, không biết có còn sống mà trở về

không………”

Phẫn uất cũng có, thở dài cũng có, bi ai cũng có……..

Vô số tâm tình ào ào quét về phía đại quân như bão lốc, Lãnh Hạ khẽ

cong khóe môi, nhìn bóng lưng vị Hoàng đế đang ngồi ngay ngắn trên lưng
ngựa kia, hài hước nhíu mày.

Cái này, có được tính là mua dây buộc mình không?

Bên cạnh có một giọng nói đầy nghi vấn vang lên: “Lão đại, huynh cười

gì?”

Lãnh Hạ rất không quen với cách gọi này nhưng sau nửa tháng sửa chữa

mãi không được thì nàng cũng đành chấp nhận số phận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.