CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 140

Nhẫm Cửu không dám nói ra câu này, nhưng Cao Chiêm làm sao có thể

không hiểu ý nàng.

Cao Chiêm lùi lại vài bước: “Không đâu.” Hắn lẩm bẩm, “Không đâu,

nàng ấy nhất định đi cùng các người rồi…” Nhẫm Cửu siết chặt quyền, nhìn
Cao Chiêm chạy ra cửa chính như phát điên, “Sống phải thấy người chết
phải thấy xác, ta đi tìm nàng ấy, ta đi tìm nàng ấy!”

Nhẫm Cửu bất động, Sở Cuồng im lặng nhìn nàng: “Tuy rất đáng tiếc,

nhưng tôi cũng nghĩ như cô…”

“Bây giờ…” Nhẫm Cửu ngắt lời hắn, giọng lạnh lùng hơn bao giờ hết,

“Chàng đừng nói gì với ta hết.” Nàng quay người đi theo Cao Chiêm,
“Không được nói một câu nào hết.”

Tìm kiếm dọc đường đi xuống, Sở Cuồng phát hiện trên bụi cây bên

đường có tóc, hắn gọi Nhẫm Cửu và Cao Chiêm, ba người tìm vào trong
bụi cỏ, lục lọi hồi lâu, cuối cùng phát hiện ra một xác nữ nhân, thân thể vặn
vẹo một cách kỳ dị, dường như xương cốt toàn thân đều bị gãy, tóc đen phủ
đầy mặt, vết máu trên người đã khô thành màu đen.

Theo thường thức của Sở Cuồng, lúc này hắn nên tiến lên phía trước

kiểm tra thi thể, xác định nguyên nhân tử vong và xem thử thi thể có cảm
nhiễm bệnh khuẩn gì không. Nhưng hắn bỗng quên đi cái gọi là “thường
thức” này, chỉ vô thức nhìn Nhẫm Cửu, mắt nàng vốn vừa đen vừa sáng,
bây giờ được gương mặt tái nhợt tôn lên nên càng đen hơn, nhưng trông lại
vừa trơ trọi vừa hoang mang.

Sở Cuồng mấp máy môi muốn an ủi nàng vài câu, nhưng lời đến bên

miệng lại nuốt xuống.

Có lẽ bây giờ điều Nhẫm Cửu không muốn nghe thấy nhất chính là lời

an ủi của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.