CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 362

bình thường trong thời kì chiến tranh. Hắn đã quen, hoặc có thể nói hắn cho
rằng hắn đã quen. Nhưng hắn còn chưa kịp quen với cái chết của Nhẫm
Cửu. Không ai càn quấy như Nhẫm Cửu, bước từng bước một lao vào cuộc
đời hắn. Cũng không có chiến hữu nào giống như Nhẫm Cửu, vì thương
hắn mà để nước mắt rơi xuống mu bàn tay hắn, từng giọt từng giọt, dường
như có thể đốt cháy lòng người.

Cảm giác đau đớn bên hông Sở Cuồng dường như đã tê liệt, nhưng cảm

giác đau đớn quặn thắt dưới đáy lòng lại chưa bao giờ chấm dứt kể từ khi
Nhẫm Cửu biến mất.

“Các hạ còn sống, cô ấy nhất định cũng sẽ không chết”. Hắn không

dừng bước, tiếp tục đi về phía trước tìm kiếm. Nước mưa làm ướt hết người
hắn, bước chân hắn có vẻ rất nặng nề: “Nhẫm Cửu còn có việc chưa làm
xong, cô ấy sẽ không chết dễ dàng như vậy được”.

Tiêu Phi nghe vậy lại chỉ sờ mạch máu trên cổ tay, cười lạnh một tiếng:

“Còn sống…”.

Đột nhiên Sở Cuồng dừng lại, hắn nhìn về phía một đống bảy tám xác

chết. Hắn chậm rãi đi tới, sau đó bước chân càng ngày càng nhanh: “Ở
đây!”.

Người khác không nghe thấy, nhưng tiếng tít tít trong tai hắn lại rất vang

dội, là âm thanh khi tìm ra thiết bị nhận biết, là âm thanh báo hiệu Nhẫm
Cửu còn sống. Hắn chạy tới, vội vàng kéo những xác chết đó ra, cuối cùng
nhìn thấy một bàn tay trắng xanh mà dính đầy máu đen.

Sở Cuồng hơi run rẩy, vội vàng nắm lấy bàn tay đó. Đầu ngón tay lạnh

buốt nhưng có mạch đập rất khẽ. Trái tim vẫn thấp thỏm của hắn cuối cùng
cũng dịu lại nhưng lại bắt đầu đập nhanh vì kích động, hắn đã hoàn toàn
không thể khống chế nó được nữa. Hắn dùng cả tay cả chân kéo những xác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.