CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 363

chết ra ngoài. Mặt mũi Nhẫm Cửu bẩn thỉu, cơ thể lạnh ngắt cứng đờ, bộ
quần áo đã bị máu đen thấm đẫm không thấy rõ màu sắc nữa.

Nhưng đây là Nhẫm Cửu. Sở Cuồng sờ cổ Nhẫm Cửu, có mạch đập,

không có vết sưng hoặc dấu vết nào còn lưu lại. Hắn cậy mí mắt Nhẫm Cửu
ra muốn xem xét tròng trắng trong mắt Nhẫm Cửu, lại nghe thấy một tiếng
kêu khẽ. Hắn vội buông tay ra, nhìn Nhẫm Cửu từ từ tỉnh lại.

Ánh mắt Nhẫm Cửu rơi vào người hắn. Sở Cuồng căng thẳng đến mức

cổ họng nghẹn chát. Hắn biết có xác suất cực lớn là Nhẫm Cửu sẽ bị một di
chứng nào đó, Nhẫm Cửu có thể sẽ bị ốm, sẽ điếc sẽ câm, nội tạng hoặc đầu
óc sẽ có một số vấn đề.

“Sở Cuồng…”. Nhẫm Cửu từ từ mở miệng, ánh mắt đờ đẫn, giọng nói

khàn đục: “Em dường như… đã chết rồi…”.

Ánh mắt Sở Cuồng khẽ động, mang một tâm tình chính hắn cũng không

rõ. Hắn bế Nhẫm Cửu lên, động tác rất nhẹ nhàng, sau đó ôm Nhẫm Cửu
vào trong lòng mình: “Không, em còn sống”. Hắn nói, giọng nói kiên định
mà run rẩy, không biết là nói với Nhẫm Cửu hay đang nói với chính hắn:
“Em còn sống”. Hắn ôm thật chặt, tựa như sợ Nhẫm Cửu sẽ chạy mất.

“May quá…”, Nhẫm Cửu nói: “Nếu em chết thì anh biết làm thế nào?

Anh sẽ không thể quay về được nữa”.

Hơi thở của Nhẫm Cửu bên tai rất khẽ và dài, sau đó Nhẫm Cửu lại mê

man bất tỉnh. Cánh tay Sở Cuồng siết chặt như thể muốn kéo Nhẫm Cửu
vào trong lồng ngực mình, như thể muốn cất giấu cả người Nhẫm Cửu vào
trong thân thể mình để bảo vệ, “Không sao… Những chuyện đó đều không
quan trọng”.

Quan trọng… là em…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.