CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 482

Phó Thanh Mộ cầm tách trà nóng hổi lên, chậm rãi uống một ngụm:

“Tôi nói này, Cửu cô nương quả thật đúng là không có văn hóa. Lâm công
tử người ta tặng đồ cho cô nương chắc chắn là không trông chờ cô nương
báo đáp. Hơn nữa cô nương muốn báo đáp thì có thể báo đáp bằng thứ gì?
Tiền à? Người ta có đầy. Quyền à? Cô nương muốn cho cũng không được.
Người ta không màng những thứ này của cô nương”.

Nhẫm Cửu cau mày: “Thế thì làm thế nào? Bây giờ tôi nhìn thấy hắn

không khác gì nhìn thấy chủ nợ, lúc nào cũng cảm thấy mất tự nhiên.
Không trả lại hắn thứ gì đó thì tôi không thoải mái được”.

Phó Thanh Mộ nhướng mày: “Ngoài tiền và quyền, vẫn còn sắc mà”.

Hắn cười: “Thứ người ta muốn chính là cái này”.

Nhẫm Cửu nhíu mày chặt hơn: “Tôi biết đi đâu tìm gái cho hắn?”.

Khóe miệng Phó Thanh Mộ giật giật: “Cửu cô nương khờ thật hay khờ

giả vậy? Đây là người ta thích cô nương, cô nương không biết sao? Có
người đàn ông nào ngày ngày rảnh rỗi không có việc gì làm lại giúp một cô
gái vẽ mẫu quần áo? Người ta nhằm vào cô nương, muốn cô nương mặc
quần áo người ta tặng rồi gả cho người ta. Lâm công tử đúng là thông minh,
muốn dùng quần áo lừa cô nương thành người của hắn”.

Nhẫm Cửu tỉnh ngộ, im lặng một lát rồi vỗ tay khen ngợi: “Hắn đúng là

thông minh thật. Tặng tôi váy áo, tôi lấy hắn, chẳng khác nào váy áo vẫn là
của nhà hắn, thu hồi vốn liếng còn kiếm lời, đây là hắn đang định tay không
bắt giặc!”. Nói đến đây, Nhẫm Cửu vỗ bàn: “Trước kia tại sao tôi không
nghĩ ra cách này lúc đi bắt những tú tài đó chứ? Đúng là thông minh thật!”.

Phó Thanh Mộ không buồn để ý đến Nhẫm Cửu nữa.

Nhẫm Cửu nói tiếp: “Không được. Tôi không thể lấy thiếu gia nhà họ

Lâm được. Tôi phải tìm hắn để nói cho rõ ràng, bảo hắn lấy lại những bộ
quần áo này”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.