CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 523

Nhẫm Cửu cầm lấy viên thuốc, lắc đầu: “Mặc dù anh đã nói như vậy

nhưng tôi vẫn không tin hắn là Sở Cuồng. Tôi không quen hắn”. Từ khuôn
mặt đến thần sắc, Nhẫm Cửu đều cảm thấy kẻ trước mặt là một người xa lạ.

Phó Thanh Mộ cũng nhìn ra bên ngoài, đúng lúc thấy Sở Cuồng quay lại

nhìn về phía phòng Nhẫm Cửu. Phó Thanh Mộ sờ sờ mũi: “Lần này cô
nương cho hắn ăn quả đắng thật rồi”.

Đến tối, bên ngoài bắt đầu mưa to như trút. Sở Cuồng đến cùng ăn cơm

với Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu ngoan ngoãn ngồi bên bàn cầm đũa chờ cơm ăn,
dường như đã quên chuyện đuổi Sở Cuồng ra ngoài sáng nay. Sở Cuồng
ngồi xuống bên cạnh Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu lại nhìn ra ngoài: “Hôm nay
Sở Cuồng lại không đến ăn cơm với chúng ta sao? Mấy ngày nay anh ấy cứ
ở lì trong phòng làm gì vậy?”.

Tiếng lầm bầm khe khẽ lọt vào tai khiến hắn chết sững. Hắn ngẩng đầu

nhìn Nhẫm Cửu, định mở miệng giải thích nhưng nghĩ đến chuyện sáng nay
lại ngậm miệng không nói gì. Đến tận lúc Phó Thanh Mộ từ ngoài cửa đi
vào, trên gương mặt Nhẫm Cửu lập tức lộ ra nụ cười: “Sở Cuồng, ăn cơm
thôi!”. Phó Thanh Mộ ngẩn người, vừa định mở miệng giải thích lại thấy Sở
Cuồng bên cạnh Nhẫm Cửu khẽ lắc đầu. Nghĩ đến cảnh Nhẫm Cửu chĩa
súng vào Sở Cuồng sáng nay, Phó Thanh Mộ nuốt nước bọt đi tới, không
nói một lời.

Bát đũa trên bàn đã bày xong, Nhẫm Cửu múc cho Phó Thanh Mộ một

bát canh, sau đó bắt đầu cười tít mắt ăn cơm. Trong bữa cơm, hai người đàn
ông cực kì lặng lẽ, chỉ có Nhẫm Cửu luôn mỉm cười, ánh mắt còn thỉnh
thoảng nhìn về phía Phó Thanh Mộ. Phó Thanh Mộ thật sự cảm thấy khó
nuốt. Nhẫm Cửu nhận nhầm hắn thành Sở Cuồng, nhìn hắn chằm chằm đã
đành. Nhưng Sở Cuồng tại sao cũng đặt đũa xuống nhìn hắn chằm chằm
chứ? Sắc mặt này chẳng phải là cố tình không cho hắn ăn cơm sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.