CỬU GIA ĐỪNG LÀM VẬY - Trang 559

bứt mấy chiếc lá xuống đưa cho Nhẫm Cửu: “Cửu cô nương, đây chính là
loại lá cây đó. Cô nương thử ăn một ít xem hiệu quả thế nào. Nếu loại thảo
dược này không có hiệu quả thì chúng ta quay đầu đến kinh thành cũng còn
kịp.”

Nhẫm Cửu cầm lấy cho vào miệng nhai, sau đó nhíu mày: “Vừa đắng

vừa chát. Nuốt vào bụng... Dường như không có cảm giác gì...”

Phó Thanh Mộ bật cười: “Làm gì mà nhanh như vậy? Tối nay cứ đến

nhà ta nghỉ ngơi trước, sáng sớm ngày mai mới có thể thấy có hiệu quả hay
không.” Hắn vừa nói vừa rẽ vào một ngách nhỏ. Giữa đám cỏ dại um tùm,
một ngôi nhà nhỏ xuất hiện trong tầm mắt của ba người.

Phó Thanh Mộ dừng xe, ba người lần lượt xuống xe, mở cổng đi vào.

Cỏ dại trong sân chỉ nhiều hơn bên ngoài chứ không ít hơn. Phó Thanh Mộ
khó xử gãi đầu: “Vội đi đường nên quên mất, đã nhiều năm không về, trong
nhà chắc là bẩn lắm. Bây giờ có quét dọn cũng không kịp, hay là tối nay ở
tạm trên xe ngựa?”

Hắn còn chưa nói xong, cánh cửa gỗ cũ nát của căn nhà chợt mở ra ken

két. Một bóng người lưng còng run rẩy đứng ở cửa: “A Mộ về rồi đấy à?”

Ba người lập tức nhìn về phía đó. Ánh đèn trên vai Sở Cuồng chiếu

thẳng vào bóng người. Đó là một bà già gầy yếu mặc một bộ quần áo bằng
vải thô màu xanh rách nát tả tơi, mái tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn. Bà lão
nheo mắt vì bị ánh đèn trên vai Sở Cuồng chiếu vào mặt, nước mắt chảy
ròng ròng, phải đưa bàn tay khô đét lên dụi mắt.

Sở Cuồng vội tắt đèn trên vai, chỉ mượn ánh trăng quan sát tình hình.

Phó Thanh Mộ tiến lên mấy bước đỡ bà lão: “Bà Ba... Sao bà không ngủ

ở nhà?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.