CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 174

- Nếu không thể lôi kéo hắn trở thành bằng hữu của bọn ta, thì phải

nhanh chóng giết chết hắn đi.

Dương Thiên nói:
- Đáng tiếc y bây giờ đã đi rồi.
- Trên thế gian tuyệt đối không có một người nào, có thể đột nhiên ngay

tức khắc hoàn toàn biến mất đi cả.

Dương Thiên lắc đầu:
- Nhưng ta lại không tìm thấy được hắn.
Tiểu Tiên cười cười:
- Ngươi không tìm thấy hắn, nhưng không phải là người khác cũng

không tìm được hắn.

Nàng đi tới vỗ vỗ vào vai Dương Thiên, mỉm cười nói:
- Đừng quên là còn có ta.
- Ngươi cần phải đi tìm?
Tiểu Tiên thỏ thẻ nói:
- Ngươi ngoan ngoãn cùng Tiểu Diệp chờ đợi ở đây, ta mang kẹo lại cho

các ngươi ăn.

Dương Thiên ngồi xuống, ngồi đối diện với Diệp Khải Nguyên.
Y ngồi ngay ngắn ở đó.
Diệp Khải Nguyên nhìn y, đột nhiên thở dài, nói:
- Y thị nói sẽ mang kẹo lại cho chúng ta ăn.
Dương Thiên gật đầu:
- Ừ!
Diệp Khải Nguyên gượng cười:
- Từ sau ba tuổi ta không còn ăn kẹo nữa.
Dương Thiên nói:
- Thế à!
- Lúc này ta chỉ muốn uống ít rượu.
- Ngươi nếu không uống rượu đó mới là chuyện kỳ quái.
Diệp Khải Nguyên cười nói:
- Ngươi đích xác rất là hiểu rõ ta, bọn ta tóm lại cũng là bằng hữu lâu

nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.