CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 271

Thượng Quan Tiểu Tiên than thở:
- Vị đạo sĩ cô nương này thật là một người tinh tế, chỉ tiếc là đầu óc còn

kém minh mẫn lắm. Hẳn là đã bị Diệp công tử của bọn ta đây làm mê mẩn
đầu óc rồi.

Thôi Ngọc Chân đỏ mặt nói:
- Tùy ngươi nói thế nào, ta...
Thượng Quan Tiểu Tiên lạnh lùng ngắt lời:
- Bây giờ nếu ta giết ngươi, chắc chắn còn dễ hơn cả ăn đậu phụng nữa,

ta hà tất phí một chuyện lớn như vậy?

Thôi Ngọc Chân cười nhạt.
Thượng Quan Tiểu Tiên lại nói:
- Ngươi không tin?
Thôi Ngọc Chân vẫn cười.
Thượng Quan Tiểu Tiên đột nhiên bay nhẹ lên, giống như một đám mây,

trôi qua đỉnh đầu của họ, Thôi Ngọc Chân cảm thấy có một bàn tay lạnh
băng thọt vào trong đống chăn, nhéo nhẹ lên ngực nàng một cái. Lại thấy
Thượng Quan Tiểu Tiên đã bay nhẹ trở về, đứng trở lại nơi vị trí cũ, cười
khì khì nhìn Thôi Ngọc Chân nói:

- Nghe nói Đông Hải Ngọc Tiêu rất biết chọn lựa, thân thể của ngươi lại

rất là rắn chắc, xem ra ngươi đối với nam nhân chắc hẳn cũng rất ra trò đấy.

Thôi Ngọc Chân đỏ ửng mặt lên rồi tái xanh đi, tức giận cơ hồ sắp muốn

phát khóc lên.

Thượng Quan Tiểu Tiên nhơn nhơn nói:
- Đây vốn là chuyện đáng tự hào của nữ nhân, trong chuyện tình ái nếu

có thời gian, có lẽ ta cũng phải học của ngươi vài trò.

Sắc mặt của Thôi Ngọc Chân đã trắng bệch ra. Nàng biết nữ nhân này

đang có ý làm nhục mình, nhưng nàng đành nhẫn nhịn. Tại sao con người
thường phải trả một cái giá đau khổ cho chuyện quá khứ đã qua. Tại sao có
người nhất định muốn cho người khác cảm thấy sự đau khổ thì bản thân
mới cảm thấy sung sướng. Thôi Ngọc Chân nước mắt chảy quanh, Thượng
Quan Tiểu Tiên nở ra nụ cười đắc thắng và thỏa mãn.

Diệp Khải Nguyên quát lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.