CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 34

Vệ Thiên Bằng cất tiếng cười sang sảng nói:
- Ta trách ngươi cái gì đâu. Hai đứa nữ nhân đó nếu như không thích

ngươi, chẳng lẽ không biết đập đầu vào tường tự tử hay sao, mà lại theo
ngươi một ngày một đêm như vậy? Nếu nó đã thích ngươi, ai mà cản được
nó, một tiểu cô nương thích một nam thanh niên, là một điều không thể
nghi ngờ gì nữa, cho cả ông trời cũng cản không được.

Tây Môn Thập Tam nghe lão nói như vậy, quá hứng chí nhịn không được

cười lên nói:

- Hồi bẩm lão gia, cách đây mấy ngày mấy con bé ấy lại trộm đến tìm đồ

đệ ạ.

Vệ Thiên Bằng lại cười lớn, nói:
- Nam tử hán sống trên đời mà không có gan giết người, ghẹo gái thì thà

đâm đầu chết còn hơn.

Đột nhiên lão im bặt tiếng cười, nhìn Tây Môn Thập Tam hỏi:
- Tuy sư phụ không trách con, nhưng con có biết sư phụ kêu con ra đây

làm gì không?

Tây Môn Thập Tam trả lời:
- Dạ không biết.
Vệ Thiên Bằng trầm giọng hỏi:
- Ngươi có biết cái thằng oắt con Lâm Đĩnh là ai không?
Tây Môn Thập Tam cúi đầu lí nhí:
- Dạ, con không biết.
Vệ Thiên Bằng đột ngột phóng ra một cước, đá Tây Môn Thập Tam văng

ra xa hơn trượng, lão không buông tha mà phi thân theo, chụp lấy tóc của
Tây Môn Thập Tam, nhấc bổng y lên tát liên tiếp bảy tám cái, rồi mới gằn
giọng hỏi:

- Ngươi có biết tại sao ta đánh ngươi hay không?
Tây Môn Thập Tam run cầm cập miệng đầy máu nhưng vẫn phải trả lời:
- Dạ... dạ con không biết!
Đúng là y không biết, y bị đánh đến nỗi kinh hoàng.
Vệ Thiên Bằng nghiêm giọng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.