CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 377

Nước mắt của Đinh Linh Lâm đã sắp rơi, vẫn chưa rơi, đột nhiên nghe

Ngọc Tiêu nói.

Giọng nói của lão, mơ hồ mang một sức mạnh kỳ lạ, một loại sức mạnh

khiến người khác không cách gì chống cự.

Tay nắm kiếm của Quách Định đã không còn ổn định nữa, toàn thân tựa

như đã rung lên.

Ngọc Tiêu chậm rãi nói:
- Ngươi hà tất lại vùng vẫy? Hà tất lại chịu khổ, chỉ cần ngươi buông tay,

mọi nỗi thống khổ đều hoàn toàn sẽ qua đi.

Người chết đương nhiên sẽ không thống khổ nữa.
Chỉ cần buông tay, thì lập tức có thể giải thoát.
Như vậy thì thật quá dễ dàng.
Trên lưng bàn tay Quách Định nắm kiếm, gân xanh dần lặn mất, sức

mạnh cũng dần tan đi.

Tay của chàng đang dần dần buông lỏng xuống.
Cuộc chiến này sắp sẽ qua đi, không ai cần phải xuất thủ nữa.
Nhiều năm nay, Ngọc Tiêu chưa từng phải đụng chạm vật lộn với thân

thể của kẻ khác, lão đã học được cách dễ dàng hơn nhiều, không tốn chút
sức lực nào, vẫn có thể đánh đổ được đối phương.

Điều này khiến lão càng thêm kiêu ngạo, cũng trở nên chểnh mảng hơn.
Lão đã quen đi đường gần, nhưng lần này rốt cuộc lại đi sai một bước.
Kiếm trong tay Quách Định tựa như đã sắp rơi xuống, đột nhiên chàng

lại nắm chặt trở lại, kiếm quang lóe lên, phóng ra.

Kiếm pháp của Quách Tung Dương, vốn không dựa trên sự biến hóa.
Kiếm pháp của Quách Định cũng giống như vậy.
Khi không nắm chắc, chàng tuyệt không xuất thủ, chỉ cần một kiếm đâm

ra, nhất định phải hữu hiệu.

Giản đơn, nhanh chóng, chính xác, hữu hiệu.
Đây chính là tinh hoa sở tại của Tung Dương Thiết Kiếm kiếm pháp.
Kiếm này không nhắm yết hầu của Ngọc Tiêu đâm tới, vùng ngực của

Ngọc Tiêu còn rộng lớn hơn yết hầu nhiều.

Diện tích của mục tiêu càng lớn, càng không dễ thất thủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.