CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 379

Đôi mắt Ngọc Tiêu trở nên rỗng không nhìn chăm chú ra nơi xa xôi

chậm rãi nói:

- Ta vốn là không cần dùng, chẳng qua một người nếu đã học được cách

dễ nhất để đạt thắng lợi, thì không muốn phí sức bao giờ...

Lão nói rất chậm rãi, giọng nói tràn đầy vẻ hối hận.
Cho đến bây giờ lão mới hiểu rõ, thắng lợi tuyệt đối không phải là sự

may mắn, muốn đạt thắng lợi, thì nhất định phải trả giá.

Quách Định cũng thở dài liên tục.
Ngọc Tiêu đột nhiên tít lớn lên:
- Hãy rút kiếm của ngươi ra, để ta nằm xuống, để ta chết.
Lưỡi kiếm vẫn còn cắm ở trên ngực Ngọc Tiêu.
Lão đã bắt đầu ho liên tục, thở hổn hển.
Nếu không rút cây kiếm này ra, có thể lão vẫn có thể sống thêm vài phút.
Nhưng lúc này lão chỉ cầu mong chết cho nhanh.
Quách Định hỏi:
- Ngươi... ngươi vẫn còn có điều gì muốn nói nữa chứ?
- Không, không một lời nào cả.
Quách Định than thở:
- Được, ngươi hãy an tâm mà chết đi, ta nhất định sẽ sắp xếp hậu sự cho

ngươi.

Cuối cùng Quách Định cũng rút kiếm ra.
Khi rút kiếm, khuỷu tay của chàng co về phía sau, ngực trước không

khỏi lộ ra lỗ trống.

Đột nhiên “tang” một tiếng, trong cây ngọc tiêu có ba đốm sáng lạnh bắn

ra, cắm ngập vài ngực của Quách Định.

Thân thể của Quách Định bị hất bật ngửa ra phía sau ngã đổ xuống.
Ngọc Tiêu vẫn còn đứng, thở hổn hển, cười sằng sặc nói:
- Lúc này ta có thể an tâm chết được rồi, tại vì ta biết ngươi nhất định sẽ

đi theo ta.

Lão cuối cùng ngã gục xuống, ngay trên bãi máu của chính lão.
Hoa tuyết lốm đốm rơi xuống trên khuôn mặt trắng bệch của Ngọc Tiêu.
* * * * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.