CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 460

- Tối hôm qua chàng thật quá say.
Diệp Khải Nguyên gượng cười nói:
- Say như một con chó chết vậy.
Thôi Ngọc Chân lại nhìn rất lâu, mới buông nhẹ một tiếng thở dài nói:
- Ta nếu là chàng thì ta cũng phải say thôi!
Diệp Khải Nguyên nói:
- Nàng biết chuyện tối hôm qua chứ?
- Ta vốn vẫn không biết.
Trong đôi mắt mỹ lệ của nàng đột nhiên lộ ra một nỗi u oán không nói ra

được, chậm rãi bắt đầu kể chuyện đã qua:

- Sáng hôm đó ta bị Y Dạ Khốc ép buộc quay về Ngọc Tiêu...
Diệp Khải Nguyên lặng lẽ.
Chàng biết rằng nàng nhất định phải chịu rất nhiều đau khổ, nàng không

nói ra chàng cũng biết.

- Cuộc đời của ta đã hết rồi, ta quả thật không ngờ tên ác ma đó một

ngày nào đó đã chết trong tay người khác.

- Ngọc Tiêu vừa chết, nàng liền đến đây ngay à?
Thôi Ngọc Chân nói:
- Các tỷ muội vừa nghe tin y chết, giống như chim vừa sổ lồng vậy,

mong muốn bay cho thật xa, mỗi người phân chia một ít tài sản của y,
không đến một khắc đều đi cả, chỉ còn ta...

Nàng cúi đầu xuống, không nói gì thêm nữa.
Chỉ có nàng không đi, vì nàng không quên được Diệp Khải Nguyên, vì

vậy mới lại đi đến nơi đây, muốn tìm lại một chút mộng cũ năm xưa.

Câu này nàng không cần nói Diệp Khải Nguyên cũng biết.
- Một mình ta ở lại trong căn phòng này suốt một ngày, không muốn bỏ

đi cũng chẳng ngủ được.

Nàng lại cười, nụ cười rất là chua chát:
- Kỳ thực ta biết chàng tuyệt sẽ không quay về nơi đây.
Trong lòng Diệp Khải Nguyên không phải là không chua chát.
Chàng đột nhiên phát giác ra mình quả thật là một con người vô tình, quả

thật không nghĩ tới là cần phải quay lại nơi đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.